“Có chuyện này sao?”_Tiron không tiếp thu nổi những gì mình vừa nghe quá khích mà bật dậy,anh chưa từng nghĩ Zami vì gia đình anh mà phải lìa xa bố mẹ,càng không nghĩ quá khứ của cô lại liên quan đến anh nhiều như vậy.
Nếu cô ấy biết thì phải làm sao đây?Hôm qua nghe được tin anh là dân xã hội đen phản ứng của cô có chút lạ thường…phải chăng…cô đã biết chuyện năm xưa?Anh không thể chậm chạp mà gấp gáp hỏi:”Tại sao em biết chuyện này?Mà Zami có biết không”.
“Tại sao em biết không quan trọng còn về Zami…em nghĩ cô ấy biết rồi”_Nayki không nhanh không chậm trả lời,cô cũng đoán trước được phản ứng anh sẽ thế này nhưng không nghĩ anh lại quan tâm đến Zami tới mức đấy.Tim lại chợt nhói đau…
“Biết rồi sao…”_Tiron bàng hoàng hơn lúc trước,giờ anh phải đối mặt với Zami thế nào đây?Hai người chỉ mới làm người yêu 3 ngày thôi mà…Còn chưa bắt đầu thì phải kết thúc kiểu gì đây…
“Em nghĩ…anh nên về hỏi mẹ anh mọi chuyện thì tốt hơn.Em cũng chỉ biết có từng đấy thôi”_Nayki nhẹ giọng khuyên bảo,còn ai biết chuyện này kĩ càng ngoài bố mẹ Zami và bố mẹ anh chứ.
Tiron như nhận ra còn tia hy vọng cuối cùng,con mắt anh chượt lóe sáng lên tức tốc bật dậy chạy ra khỏi của,chưa chạy được bao lâu đã bị gọi lại.
“Anh còn chưa trả lời mà,có định giúp em tiếp không?”_Nayki chậm rãi hỏi,giọng có phần cao lên.
Qủa nhiên tác dụng,Tiron khựng lại một chút xoay người lại đối mặt với Nayki,nhất thời…4 con mắt nhìn nhau đăm đăm…không ai chịu nhường ai không ai e dè ai…“Chuyện đó…anh sẽ trả lời em sau”_Tiron mạnh miệng nói,anh không thể hứa bừa được,anh sẽ trực tiếp đi hỏi mẹ mình cho chắc ăn…nhỡ đâu đây chỉ là cái bẫy Nayki đặt ra để lừa anh thôi thì sao?Nayki chỉ mới biết Zami còn chưa tới 1 tuần mà còn biết nhiều việc hơn cả anh…vô lí.Nhưng…nếu Nayki lừa anh sao phải khuyên anh đi nói chuyện với mẹ mình,mẹ anh tuyệt đối không bao giờ lừa anh mà Nayki cũng không có khả năng mua chuộc mẹ.Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?Đầu óc anh bây giờ cực kì rối loạn,chỉ biết tập trung lái xe đến biệt thự bố mẹ mình ở càng sớm càng tốt…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“A lô”.
“Cái gì cơ?”.
“Vô dụng”.
“Đến giờ này mà vẫn chưa giải quyết xong sao?”.
“Thật vô dụng”.
“Được rồi,tôi sẽ sang trong đêm nay”.
“Có chuyện gì vậy mình,có gì từ từ nói đừng nổi nóng”_Lệ Hi đi đến gần chồng mình ôm lấy vai ôm nhẹ giọng.
“Cái công ty bên Mĩ ấy thật không biết điều,cứ bám theo mình như đỉa đói ấy,đêm nay có lẽ tôi phải bay sang gấp một chuyến”_Lâm Nhất tuy rằng rất tức giận nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy bà vợ bé nhỏ của mình là tâm trạng lại tốt lên bao nhiêu.
“Để em sang cùng mình,cũng đã lâu rồi em chưa sang Mĩ chơi”_Lệ Hi cười nhẹ vẻ mặt vui mừng thấy rõ.
Lâm Nhất phì cười đưa tay lên ngắt nhẹ mũi Lệ Hi quát yêu:”Em đó!Con còn đang nầm viện mà chỉ nghĩ đến chơi thôi”.
“Ôi chết rồi!!!Em quên mất thằng Khánh nhà mình còn nằm viện”_Lệ Hi bỗng hốt hoảng.
“Vậy thì em ở bệnh viện chăm con,cần thiết thì thuê mấy cô y tá.Một mình em chăm nó còn chưa đủ sao mà cần đến anh”_Lâm Nhất dường như không nhận ra mùi nguy hiểm mà nhẹ giọng yêu chiều.
“Không được đâu anh à,đêm nay em còn có việc bận chuẩn bị cho dự án mới,nói đi Mĩ chơi chỉ trêu anh thôi”_Lệ Hi đi đi lại lại ôm đầu suy nghĩ,cả hai ông bà đều bận đương nhiên bỏ công việc thiệt thòi này lại rất lớn,vô cùng khó xử.
Ngược lại với vẻ hấp tấp lo lắng của Lệ Hi,Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh thản nhiên rút ra một điếu xì gà trầm giọng nói:”Đừng nóng vội như vậy,y tá có bao nhiêu,thích có thể thuê 10 cô em còn lo gì nữa”.
“Không được,Khánh nó không thích như vậy đâu”_Lệ Hi.
“Thì lúc nó ngủ thuê y tá,nó làm sao biết được”_Lâm Nhất.
“Em chỉ sợ tới lúc nó tỉnh dậy nó sẽ làm ầm lên nói không chừng sẽ đuổi thẳng cẳng cô y tá kia đi”_Lệ Hi.
“Vậy sao…thế thì cũng thật không ổn”_Lâm Nhất miệng nói vậy nhưng đầu óc đã sớm tính toán ra chỉ có điều…ông muốn bà vợ nhỏ bé của mình tự phát hiện ra mà thôi…
“Phải làm sao bậy giờ”_Lệ Hi lo lắng nghĩ ngợi mà đầu óc vẫn trống trơn.
Lâm Nhất không đành lòng nhìn bộ dáng nóng vội này của bà liền thở dài một hơi,ôm chặt bà vào lòng.Cô vợ bé nhỏ của ông lúc nào cũng vậy,cứ hễ có chuyện gì liên quan đến gia đình là lại nóng vội đầu óc đương nhiên không thể nghĩ được gì.Nhưng ông biết…một khi bà đã ngồi vào phòng họp hay làm ăn những mỗi nguy hiểm đầu óc bà lại vô cùng nhanh nhạy,quyết đoán thông minh.Tất cả đương nhiên cũng học từ ông rồi…
“Zami em quên Zami rồi sao?”_Lâm Nhất cuối cùn cũng phải mở miệng tự mình nói ra,bà vợ này của ông…cái bệnh này có thế nào cũng vẫn vậy không sửa được.
“À ha!!!Vậy mà em không nghĩ ra,chồng em cũng thật là giỏi nha”_Lệ Hi hai mắt sáng rực như sao ôm chặt chồng mình tươi cười với ông.
Nhìn cô vợ vui vẻ như bắt được vàng trong lòng ông không kìm mà phì cười thành tiếng,bà lúc nào cũng trẻ con như này thì có già tới rụng răng ông cũng không thể hết yêu mất.
“Vậy sao?Nói xuông là không được đâu nha”_Lâm Nhất cười gian xảo mờ ám nhìn Lệ Hi,bà đang mỉm cười bị lời nói của ông làm giật mình khuôn mặt dần hiện lên một lớp phấn hồng.Bà bĩu môi đánh một cái vào lưng ông,nhón chân lên chủ động đặt lên môi ông một nụ hôn ngọt ngào.Tính sẽ rời đi nhưng Lâm Nhất lại nhanh tay hơn Lệ Hi rất nhiều đột nhiên siết chặt vòng eo của bà lại biến bị động thành chủ động hôn bà không dứt.Phải nói là…đối với Lâm Nhất mà nói dù Lệ Hi có hôn ông ngàn cái vẫn chưa đủ,tầm tuổi này bà vẫn như một loại thuộc phiện quyến rũ ông…
“Ưm…Mình à…đi thôi,sắp hết giờ rồi”_Lệ Hi dùng sức mãi mới thoát khỏi đôi mắt tàn bạo của ông nói thành tiếng.
“Đừng có biện hộ,bệnh viện đó dù có là 12h đêm vẫn mở cửa cho chúng ta”_Lâm Nhất không ngần ngại đè Lệ Hi xuống giọng điệu mờ ám vô cùng…
“Không đùa không đùa nữa.Chẳng phải tối này anh phải bay sang Mĩ sao?”_Lệ Hi giật mình liền đẩy ông ra cười nhẹ thành tiếng.
“Được rồi!Tha cho em…”_Lâm Nhất buồn bực nuốt cơn dục vọng đang cao trào xuống,thả tay Lệ Hi ra rồi đột nhiên cười một điệu cười gian không thể gian hơn:”Khi về anh sẽ ăn thật no…”.
“Muộn rồi…em…đi thay quần áo…”_Lệ Hi làm sao không hiểu lời chồng mình nói,mặt đã sớm ứng đỏ,tay