“Có hay không?...”_Tiếng nhạc cuối cùng vừa kết thúc,Zami mắt vẫn mê man nhìn cây đàn đưa ra câu hỏi…
Lại không thấy phản hồi từ đối phương,cô ngẩng mặt lên,có chút ngỡ ngàng…Anh nhìn cô trân trân ánh mắt mê man như đang lạc vào một khu rừng sâu không có lối thoát…Zami giật mình,cô đưa tay lên khua khua vài cái trước mặt anh hỏi:”Sao vậy?Anh không sao đấy chứ?”.
Ánh mắt đen có chút trấn động…có thể dấu hiệu cho thấy anh đã tỉnh sau khi nghe bài hát của cô.Ken tự nhiển dời mắt sang phía cửa sổ cách đó không xa,theo bản năng mở miệng hỏi,ánh mắt vẫn mê man như vẫn còn đang đắm chìm trong giai điệu vừa rồi…:”Bài này…em tự sáng tác?”.
“Phải ! “_Zami không suy nghĩ mà trả lời một cách đầy tự hào,bài hát này cô đã sáng tác…từ rất lâu rồi…Ngay từ lúc đầu cô nhìn cây đàn này cô đã biết…chỉ có cây đàn này là phù hợp nhất để đánh bài hát đó…Và cô đã không lầm ! Một bản nhạc hài hòa từ giai điệu đến lời,mọi thứ thật hoàn hảo như ra từ một khuôn,như sinh ra đã dành cho nhau…
Cô lại cúi xuống nhìn cây đàn mình đang ôm trong lòng,đôi mắt biến đổi thần thái không còn lạnh lùng như mọi ngày nữa,mà nó nhu hòa yêu thương hơn…Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt đó bất ngờ nổi lên một tầng đau buồn,nhớ nhung,…như thể cây đàn này đã gợi cho cô một quá khứ mà cô mãi chẳng thể quên.Một quá khứ đã cố quên,chỉ cần có một thứ gì đó gợi lại,mọi chuyện sụp đổ hoàn toàn…mọi thứ lại quay trở lại như cũ…và lúc đó ta mới nhận ra,thực chất mình vẫn chưa quên được…chỉ là…ta đẩy nó xuống nơi sâu nhất,của trái tim!
“Anh muốn nghe nữa không?”_Zami lại ngẩng mặt lên cười nhẹ nhìn anh,đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được hương vị hạnh phúc như thế này…cũng phải 3 năm rồi ấy nhỉ !
Ken bặm môi,không khó để nhận ra sự đắn đo trong mắt anh.Chẳng lẽ cô đánh thực sự tệ đến vậy sao?Thoáng qua mắt Zami một chút thất vọng,cô định lên tiếng thu lại lời nói của mình thì âm thanh từ miệng ai kia lại nahr ra ngoài không trung trước cô một bước:”Được”.
Zami hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng không nói gì chỉ cúi xuống ôm cây đàn,bắt đầu cho giai điệu bản nhạc…
…
Cả tòa biệt thự như đắm chìm trong tiếng đàn của cô,giọng hát nhẹ nhàng sâu lắng…bóng dáng yêu kiều của người con gái anh nơi đây…ngay tại lúc này…Lại dịu dàng…mong manh như tấm lụa mỏng…chẳng khác nào một tiên nữ lầm đường lạc lối vào nhà anh…
Ken cũng bị cuốn theo tiếng hát mê hoặc lòng người của cô…anh chỉ biết ngồi thừ người ra một đống nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mắt…
Người con gái hiền dịu bên chiếc đàn ghi-ta giọng hát mềm nhẹ…ánh trăng ngoài cửa hắt vào lúc sáng lúc tối lại càng thêm dụ hoặc lòng người…Đôi mắt đẹp nay lại chan chứa biết bao nhiêu tình cảm lạ thường…
Anh ngất ngây trước vẻ đẹp của cô…đã lâu lắm rồi…cũng đã 3 năm rồi ấy nhỉ ! Anh chưa từng thấy có người con gái nào đẹp như vậy…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Reng…reng…renng”.
“Bụp”…
“Cộc…cộc…cộc…cô Zami…cô Zami...”.
“Cá…i…gì…”_Zami uể oải ngồi dậy nhăn mặt nói vọng ra ngoài cửa,mới sáng sớm mà đã luyện hát rồi sao?Không để cho người ta ngủ à?Hết đồng hồ báo thức lại đến người hầu…Mẹ kiếp !!!
“Cô…Zami…mở cửa cho chúng tôi…”_Người hầu dường như mất kiên nhẫn hò hét như điên…đập cửa như đi đòi nợ !
Zami mãi cũng khắc phục được cơn buồn ngủ,cố gắng lết xác tới cửa phòng …
“Hôm qua cô làm Sirloin Steak cho cậu chủ,cô đã bỏ cái gì?”_Alen gấp gáp đặt câu hỏi cho cô.
“Thì bỏ đồ cần bỏ chứ bỏ gì?”_Zami nhíu mày trả lời một câu rất là vô bổ…
“Có phải cô dùng lọ này không?”_Feren dơ một cái lọ to đùng lên hốt hoảng hỏi.
Zami nhìn cái lọ hai ba lần rồi cười nhẹ chỉ vào nó:”Chính nó “.
1s…
2s…
3s…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”.
“Nhanh chóng gọi xe cấp cứu…”_Sau khi hai cô gái đồng thanh luyện giọng thì Alen quay sang đẩy Feren leen tiếng thúc dục.
Sáng sớm tòa biệt thự đã tràn ngập tiếng hò hét rồi tiếng chân chạy bình bịch bình bịch…ồn ào quá mức quy định…
“Số điện thoại cấp cứu là gì ý nhỉ?”_Feren quay sang hỏi Alen…
“113…à không 114…”_Alen nghĩ nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời…
“115…có chuyện gì gấp lắm à?”_Zami đứng nhìn hai cô gái suýt phá tan tòa biệt thự đến nơi rồi thì lên tiếng giúp đỡ…họ muốn gọi cứu thương để làm gì vậy?Có ai ốm đai gì sao?
“À đúng rồi…115…gọi 115”_Alen nhanh chóng tiếp nhận thông tin rồi…như tỉnh ra…cô quay sang thấy Zami quay lưng với mình định trở lại phòng thì hét lên:”Cô…đứng lại cho tôi”.
“Cái gì?”_Zami khó hiểu quay đầu lại…Cái quái gì đang xảy ra vậy?Sáng sớm đã ầm ĩ rồi…xong bây giờ người hầu còn ăn nói xấc xược như thế với cô?Có lầm không vậy?
“Cô phải chịu trách nghiệm,sao cô lại đầu độc cậu chủ?Muốn giết người phải không?”_Alen bức xúc nói lớn…hôm nay cô nhìn thấy lọ kia để sai chỗ còn không đóng nắp thì cô đã biết có người đụng vào rồi.Đương nhiên không phải Feren,càng không thể là cậu chủ vì anh có bao giờ sờ đến mấy đồ này đâu…Chỉ có thể là cô gái mới đến tên Zami kia thôi…
“Cô đang nói cái quái gì