[email protected]#$%^&*()
“Rầm”.Vừa trở lại phòng sau một tiếng đi tham quan nhà bếp với các phòng vệ sinh,Zami đã không ngần ngại mà ngã lên giường…
Đầu óc cô vừa choáng vừa loạn…nào là…cái này…rồi cái kia…thôi ! Sờ tóp…không nghĩ nữa,kẻo lại vào trại thương điên thì vui !
Zami thực không biết tiêu chuẩn làm người hầu của cái biệt thự này nó kinh khủng tới mức nào…còn khắt khe hơn cả làm việc ở công ty…!
Người hầu trong này chắc toàn dạng trâu bò,sức chịu đựng vô biên mới có thể cầm cự chỗ đứng trong đây,điều này khiến cô vô cùng nể phục cả về mặt thể xác lẫn tinh thần ! Tinh thần lao động của họ thật lớn lao…lớn tới mức mà không đi xin việc ở chỗ khác mà vào đây có khác gì trại cải tạo không?
Lúc đầu mới bước vào đây cô cứ ngỡ 2 tháng trôi qua rồi sẽ rất nhanh thôi…đến giờ mới biết…không nhanh như cô nghĩ !!! Ngược lại cô còn cảm tưởng như mấy thế kỉ ấy chứ…
“Reng…reng…reng…”.
“Bình bịch bình bịch…”.
“Rầm…”.
“Ra ngoài mở cửa lại…”.
“Cạnh…”.
“Đóng cửa vào”.
“Cạnh…”.
[email protected]#$%^&^*()
Sau khi ổn định được hơi thở và kiềm chế được lửa giận thì cô cũng nhanh chóng lên tiếng…:”Anh có điều gì cần”.
“Đút cho tôi ăn”_Ken chỉ tay vào bát cháo trên bàn rồi thản nhiên phun ra một câu mà không để ý rằng mặt cô đang dần đen lại…
Zami méo mồm…một lúc sau cô mới mở nổi miệng mà ngồn từ thì lung ta lung tung hết cả lên…:”Đút…đút cái..g…ì chứ?”.
Ken có vẻ không được hài lòng với cách trả lời rời rạc như này của cô cho lắm,anh nhìn cô trân trân,dáng vẻ hấp tấp này đến giờ anh mới được xem qua…Chà chà!!!Hóa ra cô còn nhiều cái thú vị mà anh chưa khám phá ra…
Ngoài mặt anh nhăn lại tỏ vẻ giận dữ…:”Tôi không có thời gian ngồi nghe em tập nói”.
Hả?Cái gì cơ?Tập nói?Từ bao giờ cô có cái dáng vẻ không nghiêm túc đến thế này?Zami ban đầu có chút ngạc nhiên cứ ngỡ anh vu oan ình nhưng nghĩ lại thì…đúng thật ! Chết cha ! Hóa ra bản thân cô bây giờ lại thay đổi nhiều đến vậy…không ổn rồi,phải nhanh chóng chân chỉnh !
Khẽ ho khan một tiếng,Zami lạnh mặt đưa ra câu hỏi,bắt đầu màn võ mồm mà ngày nào cũng trải qua:”Anh bị thương ở chân…chứ đâu thương ở tay?”.
“Nhưng mà…tôi thích”…
Mẹ kiếp ! Lại hai cái từ này…cô đến đây để chăm sóc anh chứ không phải đến để nghe anh thích này thích nọ,ok?
Trong đầu Zmai như muốn nổ tung…hận không thể trực tiếp tóm lấy tóc anh dúi đầu vào bồn cầu…
Nói gì thì nói,nghĩ gì thì nghĩ cô cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoan nghe lời…chỉ cần nghe xong hai cái từ đó…là cô lại ngoan ngoan lạ thường,không có bất kì một sự phản kháng nào khác…thật kì diệu!
“Tốt”_Ken thấy cô không nói gì,chỉ bước từng bước từ tốn đến cạnh giường anh thì cũng cười được một cái!
Nếu ngày nào cô cũng ngoan ngoan nghe lời thế này,nếu ngày nào cũng nhẹ nahfng như thế này,nếu ngày nào cũng dịu dàng như lúc cô đánh đàn cho anh nghe…có phải tốt hơn không…
“A…”_Zami dơ thìa cháo lên trước mặt anh há to miệng “a” một tiếng như đang đút cháo ột đứa trẻ…
Ken suýt bị hình ảnh này làm cho cười ra tiếng…!
Cố nhịn cười anh há to miệng cúi đầu định ăn thìa cháo…đúng lúc nó sắp chui vào cổ họng anh…như nhớ ra điều gì đó anh lại rụt cổ vẻ bĩu môi nhăn mặt…
“Làm sao thế?Cháo không hợp khẩu vị?”_Zami nắm bắt được điểm lạ thường bèn nhanh chí hỏi,vừa nãy còn hồ hởi làm cơ mà…
“Nóng…”.
Một tiếng vừa chui từ miệng anh ra…cô nghe xong suýt nữa ngã lăn ra sàn…Anh có còn là trẻ con nữa không vậy?Nóng?Nóng không biết tự thổi à…
“…Đồ ngốc…”_Sau một lúc mím môi im lặng cô cũng phọt ra được hai tiếng mà chính cô nghe xong cũng chẳng thể tiếp thu nổi những gì vừa phát ra từ miệng mình…
“Đúng vậy!Tôi rất ngốc,vậy em hãy thổi cho tôi ăn đi”_Ken không phản kháng còn ngoan ngoãn như một đứa trẻ yêu cầu cô thổi cháo ình.
“Phù…phù…A”_Cô lấy hết dũng khí đưa thìa cháo lên gần miệng thổi rồi một lần nữa nhét vào trong miệng anh.
Tiếp tục một miếng nữa…:”Phù phù…A”.
Miếng nữa…:”Phù…phù…A”.
Cứ thế cứ thế,việc cho ăn không còn khó khăn gì đối với cô cả,Zami cũng đã thả lỏng được một chút…xem ra mọi thứ không quan trọng hóa vấn đề như cô nghĩ chỉ là cách giải quyết mới lạ này cô chưa từng thử qua…
Ngay cái lúc miệng cuối cùng vừa nằm ngon lành trong miệng anh…ngay cái lúc mà cô nghĩ mọi chuyện thật ra cũng rất đơn giản thì…
“Lau miệng cho tôi…”.
“Không phải giấy…! Hãy lấy miệng em lau miệng cho tôi”.
Ngay khi câu nói này vừa phát ra từ miệng anh,cô đứng tim…mồm không ngậm nổi,hai mắt mở thao láo nhìn anh trân trân…
Lau bằng miệng?Hình ảnh ngày ở bệnh viện lại hiện về trong đầu cô…chỉ chậm chễ một chút thôi…Tiron có thể bắt quả tang cô với người anh họ của mình…lần đó thực sự cô không dám nghĩ đến nữa…
Nếu bây giờ tiếp tục đi theo vệt xe đổ đó…chẳng phải cô có lỗi lớn với anh lắm hay sao?Hơn nữa còn là vết dơ trong cuộc đời cô,nó ngày càng sâu ngày càng đậm chẳng thể xóa nhòa…
“Không!”_Cô nhẹ nhàng từ chối,một lần sai lầm đã quá đủ,không thể thêm lần nữa.
Hơn nữa,cái cách ép buộc này của anh làm bản tính kiêu ngạo trong cô trỗi dậy không ít…thách đố cô ư?Từ bé đến giờ,cô luôn là người