"Tiểu Hoa em sao rồi!"
"Em không sao...chỉ bị té cầu thang chút thôi..."
Hàn Tư Phong hốt hoảng xông vào phòng thì thấy Mộc Liên Hoa ngồi trên giường với bàn chân đang băng bó, có lẽ là trật mắt cá chân.
"Giúp việc đâu?"
"Cô ấy có việc nên xin nghỉ hôm nay, em đã phải tự mình băng bó đó..."
Mộc Liên Hoa nói với giọng đáng thương và uất ức, tay không ngừng xoa xoa vào vết thương được băng một cách sơ sài.
Tư Phong ngồi xuống giường, dịu dàng nâng chân Liên Hoa lên và xem xét.
"Ngốc...Băng gì mà xấu vậy để anh băng lại cho..."
"Em có biết băng đâu~ Anh dám chê là em giận đó!"
"Ừ anh không chê."
Mộc Liên Hoa phụng phịu nũng nịu với anh.
Tư Phong thì vừa nói vừa nhẹ nhàng băng bó lại mắt cá chân cho Liên Hoa.
Anh coi cô như một đoá hồng bằng thủy tinh vậy, xinh đẹp nhưng lại mong manh dễ vỡ.
Sợ rằng nếu anh mạnh tay một chút có lẽ đoá hồng ấy sẽ nứt ra và vỡ tan.
Đột nhiên trong đầu anh loé lên một suy nghĩ.
Hàn Tư Phong chưa bao giờ cho giúp việc hay Phong quản gia trị thương cho Thiên Trường Cửu, vậy các vết thương của cô do ai băng bó? Không lẽ tất cả đều do cô tự làm? Nhìn cách băng ấy trông rất chuyên nghiệp, làm đến quen à? Nghĩ đến đột nhiên anh lại thấy đau lòng, mặc dù người anh yêu đang bị thương ngay trước mặt nhưng chẳng hiểu sao anh lại không thấy xót xa.
Một chút cũng không.
"Xong rồi, em ăn gì chưa?"
"Chưa nữa nhưng mà em không đói."
Mộc Liên Hoa dùng giọng điệu bướng bỉnh và trẻ con nói với anh.
Tư Phong mỉm cười rồi véo nhẹ má cô, dáng vẻ cưng chiều.
"Không đói cũng phải ăn, nhịn đói là không tốt..."
Đúng rồi nhịn đói là không tốt nhưng Trường Cửu vẫn luôn bỏ bữa.
Nghe Phong quản gia và Bạch Lộc nói Trường Cửu rất hay nhịn ăn, cô cũng rất kén ăn.
Nhưng rõ ràng lúc trước cô ấy luôn nấu cả bàn đồ ăn mà, có chổ nào là kén ăn đâu? Nghĩ kĩ lại thì cả cái bàn ăn đó chỉ toàn món anh thích thôi.
Trường Cửu thích gì thì anh không biết nhưng anh thích gì cô đều rất rõ.
"A Phong, anh đặt lẩu cho em ăn nha! Nhớ phải cực kỳ cay đó!"
"Rồi rồi."
...
"A Phong, anh ăn cái này đi cực kỳ ngon đó!"
Tư phong nhìn miếng thịt do Liên hoa gắp cho, ăn một miếng thì đúng là cay đến xé lưỡi mà.
Mấy năm rồi anh chưa bao giờ ăn cay đến vậy, Thiên Trường Cửu có bao giờ nấu đồ cay đâu.
Ừ nhỉ, cô chưa bao giờ nấu.
Cô còn biết những chuyện nhỏ nhặt như mỗi khi anh uống rượu hay ăn cay đều bị đau dạ dày.
Ăn xong anh đưa Liên Hoa về phòng và cố gắng cầm áo khoác đi mua thuốc.
Đúng là đau chết đi được mà, anh sờ áo khoác thì thấy có vật gì đó cộm cộm trong túi.
Là thuốc sao? Sao nó lại ở đây, Tư Phong chưa