"Thiên Trường Cửu! Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi! Tốt nhất cô nên giải thích tại sao..."
Nhất Hàn vừa thấy cô mở mắt liền tức điên mà quát lớn, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó nên lại im lặng.
Nhìn vẻ mặt vô hồn ấy của Trường Cửu trong đầu anh lại nảy lên vô vàng suy nghĩ.
Cô gái này đúng là giỏi thật, diễn kịch giỏi đến nổi một bác sĩ tâm lý như Nhất Hàn cũng chẳng thể nhìn ra.
Trong cô cứ vô cảm như một xác chết nên Nam Phong đã kêu mọi người ra ngoài trừ Nhất Hàn.
"Sau tất cả những gì mà Nhất Hàn làm cho em, em cũng sẽ tin tưởng cậu ta như anh đúng không? Dù sao cậu ta cũng là bác sĩ tâm lý.
Nếu em không muốn thì anh cũng có thể nói anh ta ra ngoài"
Nhìn cô cứ mãi im lặng như vậy Nhất Hàn cũng thở dài và nhỏ giọng.
"Cô cảm thấy như thế nào? Ổn không?"
Thiên Trường Cửu vẫn ngồi yên bất động, gương mặt cúi gằm, đôi mắt mơ hồ nhìn bàn tay đầy vải băng.
Cứ im lặng một lúc sau đó cô khẽ lắc đầu.
Cô không biết có nên nói hay không, Trường Cửu sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được.
Nhưng có cảm giác như nếu cô không nói, họ thật sự sẽ mãi ở trong căn phòng này mà đợi cô.
Thiên Trường Cửu bắt đầu phát ra âm thanh khe khẽ.
"Khó chịu lắm...Tim tôi đau lắm, như bị ai đó dùng dao cứa vào vậy.
Tôi khó thở nữa."
Băng vải trên tay cô bắt đầu ướt đẫm, gương mặt không một cảm xúc nhưng những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Cô dần không kiểm soát được bản thân nữa, bàn tay không ngừng bấu chặt vào nhau.
"Tôi khó chịu lắm...Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì cả, tôi có cảm giác cả thế giới đang mắng chửi mình vậy.
Tôi không biết tại sao tôi vẫn sống đến bây giờ.
Tim tôi nó cứ quặn lên.
Tôi khó thở lắm....tôi không muốn khóc nhưng tôi không làm được.
Tôi ghét việc bản thân mình yếu đuối, tôi ghét việc bản thân không thể kiềm chế được nước mắt.
Tôi ghét cái cơ thể này!"
Thiên Trường Cửu bịt hai tai mình lại, cắn chặt răng, nhắm ghì đôi mắt.
Cô không thể chịu đựng được cái thế giới tâm tối này.
Có cảm giác dù cô làm bất cứ thứ gì nó đều không chấp nhận cô.
Hai chàng trai ấy đau lòng nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng tự hành hạ bản thân.
Đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, Nam Phong đi đến và chìa tay ra trước mặt cô.
"Theo anh đến một nơi được không?"
Sau vài tiếng đi xe Nam Phong đưa cô đến một bãi biển đẹp đẽ.
Nơi đây vắng vẻ không một bóng người, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt biển xanh biếc.
Từng cơn gió trong lành mang theo mùi hương của biển cả.
Từng cánh chim tung bay trên bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn.
Thiên Trường Cửu ngẩn người nhìn khung cảnh trước mắt, không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, cô gái ấy chỉ đứng bất động hướng về ánh mặt trời.
Bỗng Nam Phong có một cuộc điện thoại, anh nhìn cô một lúc rồi lẳng lặng rời đi chừa lại khoảng không gian