"Trường Cửu dạo này con thế nào rồi, sao lại bị thương khắp người thế kia?"
"Con chỉ bị té xe thôi, mọi người yên tâm con không bị gì nặng hết, chỉ trầy xước nhẹ"
"Con đó, dù sao cũng là con gái, cẩn thận chút vẫn hơn.
Cứ leo trèo rồi lại phóng xe như vậy, làm gì có cô gái nào như con"
Thiên Trường Cửu cười nói một cách tinh nghịch, cô đưa mắt nhìn mọi người rồi lại nhìn xung quanh.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà nơi đây vẫn không thay đổi gì nhiều.
Các bức tường nứt nẻ ấy bây giờ đã được sơn lại.
Mái nhà dột cũ nát khi xưa giờ đây cũng được sửa chữa.
Cô nhi viện ấy vẫn như xưa, chỉ thay đổi vài chi tiết nhỏ nhặt để đám trẻ có một căn nhà hoàn chỉnh.
Cô lại quay mặt nhìn ra sân, phía Nam Phong và Dĩ Dương chơi đùa cùng đám trẻ.
"Họ thường đến đây ạ?"
"Thỉnh thoảng thôi, nhưng khổ nỗi chúng chỉ đến đưa đồ và rời đi ngay.
Cả cái cô nhi viện này đều do hai thằng nhóc ấy sửa chữa đó.
Chúng muốn sửa nhiều hơn nữa nhưng viện trưởng đã từ chối.
Bà ấy nói muốn những đứa trẻ trưởng thành khi quay lại vẫn nhận ra ngôi nhà của mình"
Nhà sao? Thiên Trường Cửu ngẩn người trước câu nói của các sơ.
Mẹ Liên cầm lấy đôi tay cô và vỗ vỗ.
"Cả con cũng vậy, mẹ biết là thế giới này rất phức tạp nhưng con nên nhớ rằng nơi đây mãi là nhà của con.
Mệt quá thì về nhà, mẹ nấu cơm cho mà ăn"
Cả cơ thể cô đều run lên, những giọt nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Cô có nhà mà, cô cũng có nhà mà.
Nơi đây là nhà của cô.
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra cô đã quên mất rằng bản thân mình cũng có nơi để trở về.
"Con nhóc mít ướt này, cứ khóc mãi vậy? Thằng nhóc đó mà thấy chắc đã làm ầm lên rồi"
Nam Phong mỉm cười đi đến và xoa đầu Trường Cửu.
"Mà nè Nam Phong, con nhắc mẹ mới nhớ, Thiên Luân với Dạ Nguyệt đâu rồi? Lâu lắm rồi mẹ không gặp bọn nó.
Cả con nữa, khi nào mới chịu cầu hôn Dạ Nguyệt đây?"
Nam Phong trầm mặc, anh luôn giấu mọi người vì không muốn họ lo lắng.
Đi rồi về liền là vì né tránh câu hỏi ấy.
Mãi đến bây giờ Trường Cửu đã ổn anh mới dám đưa cô đến và ở lâu hơn chút.
Không thể giấu được nữa rồi.
"Tiểu Nguyệt với tiểu cẩu tử...!Họ ham chơi lắm.
Ngày nào cũng đi chơi đến thời gian thăm con còn không có"
"Bọn nó đi đâu?"
"Một người đáy biển...!một kẻ trên trời"
Mẹ Liên cũng trầm ngâm nhìn Nam Phong, giọng nói run run, nghĩ rằng có lẽ thằng bé ấy chỉ đang đùa thôi.
"Con nói rõ ra...Hai đứa nó đâu rồi"
Nam Phong không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể đứng bất động và cúi mặt.
Mẹ Liên chạy đến, bật khóc và đánh vào người anh.
"Nam Phong con nói đi! Hai đứa nó đâu? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao bọn chúng lại đi mà trông khi chưa về thăm mẹ? Mẹ còn chưa kịp