Ngoài trướng bóng đêm thâm trầm, mưa phùn như tơ.
Anh Đào lại thắp thêm ngọn đèn, lặng lẽ đưa tới trước mặt Thạch Hổ đang vùi trong đống binh thư.
Vầng sáng mờ nhạt chiếu rọi cánh tay non mịn của y, Thạch Hổ sớm đã phát hiện, trong lòng nhộn nhạo.
Tay còn chưa thu về, đã bị Thạch Hổ đột nhiên kéo lại.
Dục vọng trong mắt hắn đổ lên thân thể Anh Đào, hận không thể nuốt chửng y.
Ban ngày ở trên lưng ngựa, bị người này cọ tới cọ lui, hắn vốn chẳng nhẫn nại nổi. Giờ phút này nếu y có thể an phận một chút, may ra Thạch Hổ còn có thể cố gắng sống qua đêm nay.
“Ân…… Đau…………”
Một tiếng này đơn giản như đổ dầu vào lửa, bàn tay to lớn của Thạch Hổ nắm chặt tay Anh Đào đến nỗi sắp xuất huyết.
“Thạch đại ca…… Đau…… Buông tay…………”
Khuôn mặt luôn âm lãnh của Thạch Hổ lúc này càng thêm lạnh ngắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“…… Anh Đào………… Ngươi…………”
“…… Ân…… Thạch đại ca, ngươi bỏ tay ra đã…………”
Thạch Hổ một tay vòng ra sau lưng Anh Đào, một tay lần xuống phía dưới, lửa cháy hừng hực mà để lại trên đôi môi kia một mảnh mát lạnh.
“Thạch…… Thạch đại ca……”
Bối rối, Anh Đào sờ sờ nơi vừa bị hôn……
“Tại sao lại khóc?”
“……”
Ngay cả chính y còn chưa phát giác, trên gò má là hàng lệ lạnh lùng. Là vì ai mà bi thương……
Đừng khóc, Anh Đào, đêm nay, chính là vì ngươi mà đến, một đêm xuân thay đổi như chong chóng, hãy để ta phóng túng một lần thôi, nỗi kiêu ngạo này, không mong có người hiểu được.
“Thạch đại ca……”
Anh Đào lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nhớ lại y đã trả thù Hô Diên Mô như thế nào, Thạch Hổ chau mày, hẳn là đã chịu không ít khổ đau……
“Ta sẽ không để bất cứ ai khi dễ ngươi nữa.”
Một câu ôn nhu cứng ngắc, không phải nói cho có lệ, không phải trong một khắc động tình mà tuôn ra lời ngon tiếng ngọt, lời thề này, dành cho ngươi, chỉ mong ngươi có thể ghi tạc trong tim.
Ngoài trướng ánh trăng liêu nhân, trong trướng ngọn đèn lay động.
Bàn tay thô ráp cởi bỏ áo quần tiên diễm, vuốt ve trên da thịt trắng nõn của Anh Đào, mềm mại mà chậm rãi xúc cảm, châm ngòi cho dục vọng tưởng như đã nén chặt trong Thạch Hổ.
Đầu lưỡi lướt trên hai điểm hồng anh, nhẹ nhàng di chuyển một vòng, tưởng như đang nhấm nháp mĩ vị của nhân gian.
“Ân…………”
Ngẩng đầu trông thấy Anh Đào đỏ mặt xấu hổ, biểu tình hơi chống cự. Thạch Hổ tà mị gợi đầu lưỡi, liếm một đường dọc từ xương quai xanh xuống dưới, sợi chỉ bạc chậm rãi chảy xuống hạ thân, khiêu khích mở đầu từng trận run rẩy.
Anh Đào mềm nhũn, ngồi trên cái khố bằng da cọp của Thạch Hổ.
Một thứ nóng hừng hực vừa vặn đặt giữa hai cánh mông y. Một tiếng kêu rên, bị người tiến vào hạ thân.
“Ân…………”
“A………… A……”
Co rút vài cái, thứ đó của Anh Đào cọ xát trên cái khố bằng da cọp, trọc bạch tinh đêm phun trào, vài giọt bắn lên người Thạch Hổ, tinh tế mà tao nhã bài khai cánh hoa của Anh Đào, đem ngón trỏ dính một chút tinh đêm, lướt nhẹ trên từng nếp nhăn nơi cúc huyệt rồi chọc thẳng vào.
“Ha a…… Ân…………”
Thạch Hổ dần dần đem ngón tay tiến sâu trong cơ thể Anh Đào, khẽ cử động, lại cắm thêm một ngón tay nữa vào.
Bàn tay thô sần mà ấm áp lướt nhẹ qua tráng bích, dần dần nới lỏng, ngón tay cọ xát khiến nơi đó đỏ ửng lên.
“Nói ngươi muốn ta………………”
“…………