Tầm mắt dừng trên khuôn mặt đang trầm tĩnh say ngủ của Thạch Hổ, Anh Đào chỉ cảm thấy trong lồng ngực ẩn ẩn đau, mấy lần trở mình lên xuống, y đã sớm là một cái xác vô tâm, oán hận này đến tột cùng phải liên lụy bao nhiêu người, y mới không cảm thấy hư vô?
Y đưa ngón tay men theo mi gian (chỗ giữa 2 bên lông mày) Thạch Hổ, lướt thẳng xuống mũi, xuống hàng râu lún phún dưới cằm. Người Hồ đặc biệt chú ý tới hàng râu, như nét đao khắc hoa bộ dạng, sắc bén mà uy nghiêm, tản ra khí chất uy nghiêm vương giả, hoàn toàn trái ngược với Khinh Dương thanh tú ôn nhu.
“Thích đến nỗi không muốn buông tay sao?”
Anh Đào hoảng sợ, Thạch Hổ đột nhiên mở to mắt, bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay y, đầu lưỡi đảo một vòng trong lòng bàn tay Anh Đào.
“Ân…… Dương…… Thạch đại ca, ngươi mau buông ra……”
Thạch Hổ tà tà cười, mút lấy ngón tay Anh Đào, tinh tế mà hưởng thụ. Mặc y giãy dụa như thế nào cũng không thể rút tay về được, sắc hồng lan dần từ khuôn mặt đến cổ, phong tình vạn chủng.
Tay kia của Anh Đào lần trên lưng Thạch Hổ, khẽ đánh vài cái. Nghĩ hắn bị đau sẽ thả mình ra, ai ngờ Thạch Hổ híp mắt, ngửa đầu kêu lên một tiếng đau đớn, Anh Đào thầm kêu không tốt. Thạch Hổ lại nắm chặt tay y, hạ thân nóng rực cứng rắn.
Nam nhân này quả là ngựa đực đầu thai, vừa mới gây sức ép năm sáu hồi, hiện tại cư nhiên còn có tinh lực.
“Thạch đại ca, ngày mai ngươi còn có việc, đêm nay chúng ta nghỉ tạm đi……”
Càng về sau thanh âm càng thấp. Sắc mặt Thạch Hổ như băng hàn vạn năm.
Anh Đào sợ hãi nhắm mắt chui vào trong chăn.
Hồi lâu, Thạch Hổ bỗng nhiên mở miệng
“Thực xin lỗi……”
Bàn tay thô ráp vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Anh Đào, dường như an ủi vỗ về, kéo y vào trong lồng ngực.
Anh Đào cảm thấy bất khả tư nghị, Thạch Hổ thế nhưng lại ôn nhu vô cùng, liệu có phải đã điên rồi không? Hơn nữa, trong trạng thái của hắn hiện tại, lại có thể giữ lý trí ôm mình ngủ, quân tử không phải là như vậy sao……
“Thạch đại ca……………… Cám ơn ngươi……”
Thạch Hổ cọ cọ trán Anh Đào, ân một tiếng. Thầm nghĩ, vạn nhất hắn nhịn không được mà đem người này dùng cả đêm đến hỏng bét, chẳng phải sau này không thể dùng nữa hay sao? Tính không được, tốt nhất vẫn cứ lo xa thì hơn……= =|||.
Anh Đào an tâm rúc trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm, đem cánh tay rắn chắc kia vòng qua thân thể mình, định ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy bên hông có thứ gì đó cọ tới cọ lui……
Phía sau hơi thở càng gấp gáp, Thạch Hổ bỗng nhiên hối hận, nhưng lời đã nói ra, không thể không tiếp tục nhẫn nhịn.
“A………… Ha ha ha………… Cái kia………… Ân…… Thạch đại ca, vì sao vừa rồi muốn ta gọi ngươi là Quý Long……”
Anh Đào hoảng tốt tìm bừa một đề tài, hy vọng dời được lực chú ý của Thạch Hổ.
“……”
Thật lâu chưa nghe thấy hồi âm, làm hại Anh Đào trong lòng run sợ, có phải đã hỏi thứ không nên hỏi rồi không?
Cứng ngắc xoay đầu, mới phát hiện Thạch Hổ trừng trừng nhìn hạ thể đã giương cao của bản thân, mặt đầy mồ hôi.
Anh Đào xì một tiếng liền nở nụ cười, không thể tưởng tượng được, hắn cũng có vẻ mặt ấy.
Y bất đắc dĩ liếc nhìn Thạch Hổ, nghiêng mình kéo chăn, tìm đến dưới thắt lưng Thạch Hổ, làm cho nó lộ ra trước mắt mình, sau đó dùng miệng nuốt trọn.
“Ân………… Anh…… Anh Đào…………”
Cũng không thèm để ý tới hắn, bàn tay nhỏ bé của Anh Đào vuốt ve gốc nam căn thô to của Thạch Hổ, thỉnh thoảng còn miết vào hai quả cầu thịt. Thạch Hổ vừa lòng ngửa đầu, thực sự không dám nghĩ, đã nhẫn nhịn đến mức nội thương. Tiểu tử này có cái miệng thật được việc, thầm nghĩ chỉ sợ người chết cũng phải phun ra……
Quả nhiên, đến khi cằm Anh Đào sắp rớt ra, người này cuối cùng cũng phun trào. Khiến cho Anh Đào không kịp trốn tránh, đôi môi, khuôn mặt dính đầy tinh đêm.
Thạch Hổ nhân thể nghịch ngợm khuôn mặt y, nói thứ này dưỡng nhan tốt lắm……
Anh Đào tức giận xoay người, không muốn để ý đến tên vô lại này nữa, thật sự là làm ơn mắc oán……
Vừa muốn ngủ, người phía sau lại khều y, y nhăn mặt, thật muốn cho hắn mấy quyền, mặc kệ hắn là ai.
“Muốn gì!” Khẩu khí kém tới cực điểm, ngay cả Thạch Hổ cũng phải nghi ngờ, phải chăng mình đang sống với một ma đầu giết người không chớp mắt.
Hắn sửng sốt, ngừng lại một lát, hơi thở nóng rực áp sát vành tai Anh Đào:
“Khi ta bảy tuổi, có một đạo sĩ, gã nói tướng mạo ta chắc chắn là tướng đại quý, tới mức khó có thể tin được, Quý Long…… Ta cũng biết tên đó dễ