Vẫn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như trước. Nhưng ánh mắt hoàng đế nhìn y, so với trước kia càng thêm thâm thúy.
Thạch Hổ sủng ái Anh Đào, cũng yêu thích Tử Dương, nhưng không thể cùng lúc trọng dụng cả hai người.
Một người quá mức nuông chiều, một người quá mức phô trương. Làm các quan lại đều lo lắng.
Được sủng ái, tất nhiên sẽ được ban chức tước bổng lộc.
Thạch Hổ không chỉ xây miếu thờ tặng Tử Dương, còn đặc biệt tạo Hoa Lâm viên trong hoàng cung, sàn vàng, thang ngọc, quỳnh lâu điện ngọc, có vô số kỳ hoa dị thảo, có tượng hai con rồng lấy nước suối tưới cây, người lạc bước vào đây, ngỡ như đi vào tiên cảnh, phóng mắt nhìn lại, rực rỡ loá mắt, đẹp không sao tả xiết. Hương hoa thanh nhã quẩn quanh, không thua Như Ý cung xa xỉ đẹp đẽ quý giá chút nào.
Người ta nói, Anh Đào hạ mắt, nhật nguyệt vô quang, Tử Dương cười nhạt, bách hoa thất sắc.
Xây dựng hai hoa viên này tốn biết bao mồ hôi nước mắt nhân dân, số nghệ nhân nô lệ bỏ mạng không kể xiết.
Tử Dương khí chất cùng hành vi đều rất được lòng người, nhưng chúng thần tử sợ Anh Đào, cũng chỉ dám khen ngợi ngoài mặt, không ai dám giao du với Tử Dương. Những quan viên đã mất đầu còn ít hay sao?
Duy chỉ có Nhạc An công Thạch Thao, tựa hồ là thập phần bội phục tài trí của Tử Dương, thường ngày thân cận.
Bất quá bởi e ngại Thạch Hổ, hắn đối với vị mỹ thiếu niên này chỉ có thể phát tình, kính lễ, không dám làm gì quá phận.
Thạch Hổ thích đứa con luôn xử sự quả cảm, rất có phong độ đàn ông này, cho nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vả lại với chút địa vị của Tử Dương trong cung, trăm triệu lần sẽ không ngốc nghếch đến nỗi đi câu dẫn Thạch Thao, nếu bởi vậy bị Trịnh Anh Đào bắt được nhược điểm, hết thảy lập tức sẽ trở thành bọt nước.
Bất quá tin chiến thắng nơi tiền tuyến liên tiếp báo về, khiến Thạch Hổ càng thêm yêu mến Tử Dương.
Đoàn thị lụn bại, chạy trốn, cuối cùng hơn hai vạn người bị quân Triệu bắt làm tù binh, phá Liêu cung, chém ba nghìn hoàng thân, thần tử.
Mộ Dung Hoàng đúng lúc này nhanh chóng đem trọng binh rút về hoàng đô Đại Cức(*) thành.
(*) Nghe mất vệ sinh thế thôi chứ “cức” nghĩa là cây gai đấy ạ =3=
Tử Dương khuyên Thạch Hổ lệnh cho các tướng sĩ thắng trận trở về, Thạch Hổ lại cười trừ.
Vì thế mấy chục vạn đại quân lại nhân cơ hội này chạy đến đại yến.
Chinh chiến mấy năm liên tục, Thạch Hổ thu thuế dân rất cao để nuôi ngựa chiến, lương thực của binh lính đều là từ nhà mình hoặc dân chúng cung cấp. Lúc này Nghiệp Thành huy hoàng, dân chúng lại lầm than. Dã tâm của hắn, cứ như mũi tên rời khỏi dây cung, không có cách nào thu lại.
Ngày qua ngày, số lần Thạch Hổ đến Như Ý cung có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh Đào cũng thường xuyên đón bình minh ở chỗ Thái tử.
Vài lần hãm hại, đều bị Tử Dương bất động thanh sắc mà vượt qua, cũng không báo với Thạch Hổ, vẫn đối xử rất nho nhã lễ độ với Anh Đào, ngược lại càng khiến y không nuốt trôi cục tức này.
Thạch Thúy thấy Anh Đào cả ngày trưng ra bộ mặt rầu rĩ không vui, trong lòng cũng thầm ghét Tử Dương.
Vì muốn Anh Đào cười, Thạch Thúy đã nghĩ rất nhiều cách.
Đối với Anh Đào mà nói, hắn tuy rằng trong lòng không cam nguyện, nhưng bởi vẫn còn có người sủng, y cũng không có gì buồn bã.
“Thúy nhi, tối nay ánh trăng thật đẹp…”
Thạch Thúy sâu kín nhìn y, vẫn xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông.
“Thúy nhi, chúng ta xuất cung đi được không?”
Thật lâu không thấy Thạch Thúy trả lời, Anh Đào nghiêng mặt, thì ra tiểu tử kia đã hóa ngẩn ngơ.
Nguýt hắn một cái, hung hăng véo tai Thạch Thúy “Tiểu tử ngốc này! Không nghe ta nói chuyện sao!”
Thạch Thúy liên thanh cầu xin, “Mẫu hậu, người nói cái gì vậy! A nha… Ôi chao~~ con… Con không dám… Chuyện gì cũng từ từ đã, mẫu hậu!”
“Ta nói! Ta muốn xuất cung! Không bao giờ trở lại!”
“Cái gì! Con phải làm như thế nào!”
“Người ta không muốn gặp nhất là ngươi! Ngươi muốn làm gì thì làm!”
“Mẫu hậu… Đừng…”
Tay Thạch Thúy tiến vào vạt áo y sờ loạn.
“Ách… Ngươi… Ngươi buông ra đã… Tên hỗn đản này, đè chết ta!”
Nghe vậy, Thạch Thúy hoang mang rút tay, kiểm tra Anh Đào từ trên xuống dưới
“Đè phải chỗ nào? Là con không tốt, người còn đau không?”
Anh Đào sửng sốt một chút, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thạch Thúy.
Một lúc lâu, bỗng nhiên dựa vào vai hắn, không kìm lòng nổi mà khóc nức nở.
Thạch Thúy hoảng sợ, rồi mới hiểu vì sao. Khuôn mặt hắn, càng lớn lại càng giống phụ thân.
“Người nhớ phụ hoàng sao…”
Chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng tim Thạch Thúy như bị đao cắt. Bàn tay to lớn phủ trên bờ vai Anh Đào, run rẩy.
Anh Đào chậm rãi ngẩng mặt lên, lắc đầu với Thạch Thúy.
Lau đi nước mắt trên khóe mắt y, Thạch Thúy không biết vì sao lại thấy thật thoải mái. Mặc kệ có phải thật sự như vậy hay không, chỉ cần Anh Đào không nói, hắn liền nguyện ý tin tưởng.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút được không… Nơi này buồn, lại rất lạnh…”
Thạch Thúy bất đắc dĩ ôm lấy Anh Đào, “Lạnh thì mặc ấm hơn một chút… Người thay quần áo thị vệ, con đưa người xuống phố dạo chợ đêm ”
Anh Đào vùi đầu vào ngực hắn. Không cười, cũng không khóc, y chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Mưa nhỏ lất phất, bọt nước thi nhau bám trên quần áo, ẩm ướt.
Ra khỏi hoàng cung, hai người cưỡi chung một ngựa, Thạch Thúy ôm Anh Đào, khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng cho y.
Phía sau, các nam nữ kỵ vệ cải trang đi theo.
Chợ đêm không hề giảm đi sự náo nhiệt, bởi vì quan sai ban ngày cướp bóc, dân chúng đành phải đem của cải giấu đi, ban đêm mới mang ra giao dịch.
Thạch Thúy không biết Anh Đào thật sự vui vẻ, hay là tỏ vẻ cho hắn nhìn, cãi nhau mua một đống lớn đồ ăn. Lại thấy một quán ăn nho nhỏ, một hàng người giằng co chen lấn hồi lâu, bởi vì mưa nặng hạt hơn, nên mới chuẩn bị trở về.
Quả nhiên, tới nửa đường mưa tầm tã, không có xe ngựa, Thạch Thúy đành phải để thị vệ tìm một nhà gần đây để trú mưa.
Người nhà kia đã ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, nô tài gác đêm nguyền rủa thắp đèn lồng, xòe ô chạy ra.
Ai ngờ còn chưa tới cửa, đã nghe phịch một tiếng, cánh cửa thật dày đã bị người ta đá vỡ.
“Cường… Cường đạo! Người đâu! Có cường đạo!”
Kia nô tài quay đầu chạy trối chết, những thị vệ trên lưng trên tay đều có đao, nam tử cầm đầu thân hình cao lớn, khí thế hung tàn, trong ngực ôm một tiểu thư không biết cướp từ nhà ai, có lẽ bây giờ đến đây cướp tiền.
Anh Đào cười nép vào lòng Thạch Thúy, đường đường một Thái tử, lại bị người ta cho là cường đạo, người nhà này, mệnh sẽ không dài…
Đi thẳng vào đại sảnh, một hồi lâu cũng không thấy một hộ vệ, đang buồn bực, lại thấy một thanh niên văn nhược còn ngái ngủ tiến lại.
Người này cỡ ba mươi mấy tuổi, quần áo thanh sam, thấy bọn họ, cúi đầu thật sâu.
Thạch Thúy lười nhìn gã, chỉ chăm chăm lau mặt cho Anh Đào, sợ y cảm lạnh.
“Các vị đại gia, trong phủ ta không có tiền, các ngươi nếu muốn trú mưa, mời theo ta, nhưng đừng làm người nhà ta bị thương…”
Anh Đào cởi áo choàng, đưa cho một thị vệ. Nhìn nam tử kia nói “Ngươi tìm chỗ cho chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Nam tử ngây dại nhìn Anh Đào, cởi ra chiếc áo choàng đỏ thẫm, mới thấy được tuyệt thế dung nhan kia, nếu không nghe y nói, sẽ nhất thời hoảng hốt, bởi không rõ y là nam hay là nữ.
Thị vệ thấy thế, tiến lên hung hăng cho gã bạt tai.”Ngươi không nghe thấy sao! Chủ tử ta ngươi muốn nhìn là nhìn à!” Nói xong định móc hai mắt gã.
Nam tử quá sợ hãi, loại người này chẳng phân rõ phải trái, hơn nửa đêm phá cửa nhà gã, gã nén giận cho bọn họ trú mưa mà cũng bị móc mắt hay sao!
A một tiếng, cũng không thấy người nọ có động tĩnh, ngẩng đầu, thị vệ kia đã bị Anh Đào nhìn