Đại Cức thành bị tấn công, Mộ Dung thị thề sống chết chống cự, số lương thảo phải cung cấp cho mấy chục vạn người trở thành vấn đề lớn, Thạch Hổ cướp đoạt của dân ngày một thậm tệ hơn, rất nhiều dân chúng bắt đầu lưu vong về hướng đông.
Tháp Trừng góp lời, đại quân cấp tốc rút về mới là thượng sách, không ngờ trong triều ngoài Nhạc An công Thạch Thao thì không ai tỏ vẻ đồng ý.
Thạch Hổ cũng không cam lòng, vì thế việc này đành phải tạm thời gác lại.
Nghiệp Thành mỗi tháng đều có mấy huyết án cực tàn nhẫn, người người cảm thấy bất an, quan phủ biết chuyện dân chúng bị cướp bóc ngay giữa ban ngày, nhưng lại chậm chạp không bắt người.
Người duy nhất vui mừng, chính là Lưu quý phi vừa thuận lợi sinh tiểu hoàng tử kế tiếp.
Thạch Hổ hạ lệnh tất cả quan lại ăn chay mười ngày, cầu phúc cho tiểu hoàng tử.
Toàn bộ hoàng cung mỗi ngày vang tiếng niệm kinh điếc cả tai, mùi đàn hương tràn ngập, Tháp Trừng đem đồ cúng bái dọn đến Hiển Dương điện của Thạch Hổ.
Anh Đào thì bị hương khí dày đặc cùng âm thanh ong ong lỗ tai làm cho không thoải mái, trong lòng phiền táo đến cực điểm.
Một buổi tối, đồ đạc trong Như Ý trong cung đã bị y đập vỡ hơn phân nửa.
Thạch Hổ nghe nói Anh Đào phát giận, thầm nghĩ có phải hay không gần đây lãnh đạm với y, ẩn ẩn cảm thấy áy náy. Vì thế liền bỏ mặcTử Dương đi thăm hoàng hậu.
Vừa vào tẩm điện đã thấy y vốn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, giờ nằm ở nhuyễn tháp bất tỉnh nhân sự, mùi rượu cùng đàn hương quyện vào nhau, thật sự khó có thể chịu đựng.
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng chút nước mắt, Thạch Hổ bỗng nhiên đau lòng.
Không nhớ đã bao lâu không nhìn thấy y rồi …
Chưa từng nghe y nói yêu mình, nhưng giờ lại ăn dấm (ghen), có phải chứng tỏ rằng y cũng có tâm với mình?
Thạch Hổ không biết, bởi vì Anh Đào cũng không biết.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào má y, chỉ thấy hàng mi dày nhẹ chớp, một giọt nước mắt rơi tay mu bàn tay hắn, vỡ thành vô sổ cánh hoa.
Thạch Hổ run lên, toàn bộ thân mình áp lên, gắt gao ôm Anh Đào vào ngực.
Những giọt nước diễm lệ liên tiếp tuôn rơi, Anh Đào khẽ cử động trong lòng hắn, có tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, thật đáng thương.
Thạch Hổ khó kìm lòng nổi, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm, dùng sức mút hương thơm của Anh Đào vào miệng, khiến người trong lồng ngực thở gấp, men say bắt đầu dâng lên từ mũi chân.
Chợt hắn kêu lên đau đớn, khóe miệng có máu chảy ra. Vật nhỏ này lại cắn hắn! Hóa ra thật sự tức giận rồi…
“Anh Đào…”
Không để ý đến hắn, Anh Đào cuộn tròn thân mình, đem mặt chôn ở đầu gối khóc thút thít.
Thạch Hổ thở dài, vuốt ve mái tóc đen nhánh kia, không biết nên nói cái