Sáng sớm, Thạch Hổ để Tử Dương lại một mình.
Những lời trách cứ chực tuôn ra khỏi miệng, lại chần chừ. Ánh mắt ngập nước kia còn chưa tan hết sương mù, khiến Thạch Hổ nhịn không được mà kéo y vào trong ngực.
“Ngươi khóc đẹp như vậy, lần sau không được cho ai nhìn thấy, chỉ được để ta nhìn, thật muốn móc mắt bọn chúng!”
“Vậy… Sau này bệ hạ đừng để người xuất gia như ta nhìn thấy cảnh sát sinh! Ta không nhìn nổi! Người đưa tin kia thật đáng thương…”
“Cái này… Được… Về sau không để ngươi nhìn thấy mấy màn huyết tinh này nữa, để khỏi bẩn mắt người thiện tâm như ngươi…”
Thạch Hổ liên tục dỗ dành, cuối cùng để Tử Dương bình tĩnh lại, bộ dáng đáng thương đủ khiến lưỡi dao sắc bén trở nên mềm nhũn.
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, nếu là Anh Đào, chỉ sợ ngay cả mắt cũng sẽ không chớp.
Bên này thâm tình mật ý, lại nghe bên ngoài nói Thái tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Thạch Hổ sợ Tử Dương mất hứng, hai người lại triền miên một hồi, rồi mới để cho người truyền Thạch Thúy tiến vào.
Thạch Thúy còn chưa bước vào cửa, đã thấy thân ảnh nhỏ xinh của Tử Dương đẩy Thạch Hổ sang một bên. Trong lòng hắn nhất thời bốc lửa, thì ra để thái giám hầu hạ mình ở bên ngoài lâu như vậy, là để phụ hoàng cùng yêu tinh này chơi đùa.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu bị bệnh, người không tới thăm y, ở trong này làm cái gì!”
Thạch Hổ nghe hắn khẩu khí không bình thường, cứ như chất vấn.
“Từ khi nào đã đến lượt ngươi quản chuyện của ta thế!”
“Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ sợ phụ hoàng mờ mắt vì kẻ nịnh thần… chậm trễ quốc sự…”
“Làm càn! Ngươi dám dạy dỗ ta à? Đừng tưởng rằng ngươi là Thái tử, thì trẫm sẽ dung túng cho ngươi!”
“Phụ hoàng! Nhi thần hôm nay tới là có chuyện quan trọng, không phải đến tranh luận cùng phụ hoàng…”
Không ngờ chỉ vì một Tử Dương đã khiến phụ tử trở mặt nhau, Thạch Thúy đành phải nhịn để nói chuyện.
“Ngươi thì có thể có chuyện quan trọng gì! Nếu là đau lòng cho y, ta sẽ tới đó một chút…”
Thạch Thúy hận không thể lập tức xông lên giết Tử Dương, trong mắt phụ hoàng chỉ có tiện nhân này sao! Anh Đào thật sự bị bệnh, tựa hồ là nhiễm phong hàn, nếu không phải sáng hắn tới thăm, phát hiện đúng lúc, những nô tài vô dụng căn bản sẽ không quan tâm đến Anh Đào.
“Nhi thần quả thực đau lòng cho mẫu hậu, nhưng phụ hoàng có đi thăm hay không nhi thần không xen vào, vả lại chuyện nhi thần hôm nay muốn nói không phải việc này.”
Thạch Hổ mặc dù sắc mặt âm trầm, nhưng nghĩ tới bộ dáng ủy khuất của Anh Đào đêm qua, trong lòng vẫn không khỏi áy náy. Cũng không khiến Thạch Thúy khó xử nữa.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Thạch Thúy nhìn thoáng qua Tử Dương, “Không thể để người ngoài nghe, xin phụ hoàng cho lui…”
“Tử Dương không phải người ngoài, ngươi có việc gì cứ nói đi…”
“Bệ hạ, Tử Dương vẫn nên lui xuống trước … Nếu như Thái tử có chuyện gia đình, thần ở trong này không tiện…”
“Không cần, hiện giờ ngươi coi như người nhà của trẫm! Không cần phải tránh mặt!”
Thạch Thúy thấy thế, chỉ có thể kìm nén sự bất mãn, âm thầm hận Tử Dương đến thấu xương.
“Thành Tương Dương tại Đông Tấn tụ tập nhiều quân tinh nhuệ, phụ hoàng có biết hay không!”
Thạch Hổ gật gật đầu, tuy rằng trên triều có kẻ biết chuyện mà không báo, nhưng hắn không mờ mịt đến mức bị một đám tiểu nhân lừa gạt.
“Bọn họ đang nhắm vào Lạc Dương …”
“Cho nên lần này nhi thần muốn tự mình lãnh binh tới Lạc Dương dẹp loạn!”
Thạch Hổ cười “Không cần ngươi hao tâm tổn trí, ta sớm đã an bài Quỳ An cùng Lý Nông âm thầm dẫn theo người ngựa chiếm giữ thành Lạc Dương, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện khác.”
“Phụ hoàng!”
Thạch Thúy còn muốn nói điều gì,