Ông bà Từ trở về nhà, dưới mí mắt của trưởng thôn, ông bà không tình nguyện cầm 1000 đưa cho Thẩm Nam Tinh.
Sau khi Thẩm Nam Tinh và trưởng thôn nhận được tiền, mới vừa đi không bao xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người họ.
Bọn họ quay đầu lại nhìn sơ qua.
Chỉ thấy ông Từ từ trước đến nay sợ hãi rụt rè đang hùng hùng hổ hổ đánh nhau, hai người chỉ trích lẫn nhau, không nên tới nhà Khương Bạch, bằng không cũng sẽ không tổn thất nhiều tiền như vậy ——
"Cậu không thấy bộ dáng bọn họ đánh nhau đâu!" Thẩm Nam Tinh vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được làm mẫu khoa tay múa chân: "Cậu đừng tưởng ông già kia hiền nha, ổng mà đánh là không nương tay đâu, túm đầu bả như vầy nè..."
"Ha ha ha ha, cậu không nghe thấy đâu, bà ta la áu áu áu, lỗ tai tớ muốn điếc luôn!"
"Mà bả cũng dữ dằn lắm nha, trở tay tát ông già mấy cái, móng tay quệt trúng mặt ổng cào ra vài đường máu luôn..."
Khương Bạch ngẫm lại, cũng cảm thấy khá buồn cười, nhưng mà ——
"Trưởng thôn không ra khuyên can à?" Anh tò mò hỏi.
"Uầy!" Thẩm Nam Tinh xua xua tay, nói: "Trưởng thôn nói, ông bà già đó từ lúc còn trẻ đã như vậy, trước kia có người đứng ra khuyên còn bị đánh ngược lại."
"Ở ác gặp ác thôi!" Khương Bạch nhịn không được cảm thán.
Thẩm Nam Tinh phụ họa: "Thì đúng là vậy mà!"
Chuyện hai ông bà gây sự cứ thế hạ màn, Mao Mao an tâm ở lại nhà Khương Bạch.
Trước kia Khương Chanh chỉ có mỗi Đào Đào, giờ lại có thêm anh Mao Mao cùng với Đào Đào, tươi cười trên mặt bé càng nhiều thêm.
Ngôi nhà nhỏ im lặng giờ đây mỗi ngày đều đầy ắp tiếng cười.
Đối với chuyện này, Khương Bạch rất vui mừng.
Lúc làm cơm chiều, Khương Bạch nhìn mứt trái cây trong tủ lạnh, ảo não vỗ vỗ đầu.
Tần Đông nhìn như đang giúp đỡ nhưng thật ra đang lén trộm nhìn thần tượng thấy một màn như vậy, bất động thanh sắc đi tới, "Làm sao vậy?"
"Buổi sáng quên tặng mứt trái cây cho trưởng thôn!"
Tần Đông Việt nhìn mứt trái cây trong tủ lạnh, trong đầu không tự chủ được hiện lên video thần tượng đăng.
"Này đều là tự anh làm ạ?" Hắn hỏi.
Khương Bạch một bên lấy gia vị, một bên không chút để ý gật đầu:"Ừ, trái cây trong nhà nhiều quá, thường xuyên ăn không hết.
Ngoại trừ làm đồ ngọt, lâu lâu tôi sẽ làm một ít mứt trái cây, bé Chanh và Nam Tinh lúc ăn bánh mì hay bánh bao đều rất thích chấm với mứt trái cây."
"Cậu thích mứt trái cây không?" Anh thuận miệng hỏi một câu.
"Thích." Rõ ràng đang nói đến mứt trái cây, nhưng mắt Tần Đông Việt lại nhìn Khương Bạch.
Khương Bạch không chú ý, anh cười nói: "Vậy thì cậu có lộc ăn rồi."
Hai người trò chuyện một hồi, Khương Bạch đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ dặn trước khi xuất viện.
Thân thể anh đột nhiên nghiêng về phía trước, hơi hơi nghiêng đầu, dí sát vào người Tần Đông Việt.
Thần tượng đột nhiên tới gần, thân thể Tần Đông Việt cứng đờ, tim đập thình thịch.
Tự dưng hà...!Thần tượng muốn làm gì?
"Vết thương của cậu hai ngày nay chưa đổi thuốc à?"
Đổi, đổi thuốc?
Thì ra thần tượng muốn nhìn vết thương của hắn.
Tốc độ tim đập của Tần Đông Việt tuy vẫn rất nhanh, nhưng cũng đã đỡ hơn.
Hắn ngửi thấy mùi trái cây nhàn nhạt trên người thần tượng, nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu thần tượng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Muốn sờ.
Không thể sờ.
Hắn vừa chịu đựng, vừa nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Khương Bạch nghiêm túc quan sát miệng vết thương chung quanh băng gạc, không nhìn thấy dấu vết thấm máu, mới yên tâm.
Anh ngước đầu lên nhìn Tần Đông Việt: "Lúc cậu xuất viện, bác sĩ có nói vết thương của cậu cần phải thay băng sau hai ba ngày, giờ trời nóng, đêm nay cậu tắm xong thì đến phòng tìm tôi, tôi thay băng cho cậu."
Tần Đông Việt nhìn đôi mắt Khương Bạch, không cẩn thận liền đắm chìm vào trong đó, quên luôn trả lời.
Sau một lúc lâu không thấy hắn đáp lại, Khương Bạch cứ thế mà ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Hai người đều đắm chìm trong thế giới của chính mình, không chút để ý tư thế của họ ám muội như thế nào.
Cho đến khi Thẩm Nam Tinh xông vào phòng bếp.
Y vừa mới đóng gói xong hộp trái cây cuối cùng, định tới phòng bếp rửa tay, thuận tiện nhìn xem cơm chiều đã nấu tới đâu rồi.
Ai dè đâu vừa tiến vào đã thấy một màn như vậy ——
Người Đại Bạch hơi tựa vào Tần Đông Việt, đầu hơi ngưỡng, dưới góc độ của y thì tư thế này cực kỳ giống lúc đang hôn nhau.
Là bên Đại Bạch chủ động.
Bà mẹ nó ——
Thẩm Nam Tinh cảm thấy mắt của mình ô uế mẹ rồi.
"Xin lỗi xin lỗi, tớ không cố ý xông vào đâu, tớ chỉ là muốn xem cơm nấu xong chưa thôi, các cậu tiếp tục đi hen..." Thẩm Nam Tinh che mắt, bỏ lại mấy câu khó hiểu rồi vội vã chạy ra ngoài.
Khương Bạch méo hiểu gì: "???"
"Cậu ta bị gì vậy?" Anh nhịn không được hỏi Tần Đông Việt.
Sau khi Tần Đông Việt lấy lại tinh thần, mới phát hiện tư thế ái muột của hắnvà thần tượng.
Nghĩ đến Thẩm Nam Tinh đã thấy một màn như vậy, chắc là hiểu lầm rồi.
Vậy cũng tốt.
Tần Đông Việt hơi hơi cong khóe môi, hắn thuận miệng nói: "Có thể là anh ấy cảm thấy quấy rầy chúng mình nấu cơm."
"Vậy hả?" Khương Bạch cảm thấy giống như vậy.
Tần Đông Việt rũ mắt, bất động thanh sắc đổi đề tài: "Em ăn cơm xong sẽ soạn băng gạc ra trước, tắm xong em sẽ đi tìm anh."
Nói đến đổi thuốc, suy nghĩ của Khương Bạch quả nhiên đã bị dời đi.
Cả mấy lời nói khó hiểu của Thẩm Nam Tinh khi nãy cũng bị anh ném ra sau đầu.
Sau bữa cơm chiều, Tần Đông Việt trở về phòng.
Hắn gấp không chờ nổi lấy băng gạc và thuốc ra, dành ra vài phút để sắp xếp bày biện các kiểu, để mọi thứ chỉnh tề ngay trên đầu giường xong mới chịu dừng tay.
Thấp thỏm, chờ mong.
Hắn nhìn thời gian, mới 6 giờ thôi, còn rất sớm.
Thần tượng bận rộn xử lý đơn đặt hàng đến tận 8 giờ lận, còn phải đợi hai tiếng nữa.
Khó khăn quá!
Tần Đông Việt nghĩ nghĩ, quyết định xử lý công việc trước.
Vì thế, hắn lấy di động ra, đăng nhập email công việc ——
Màn hình di động quá nhỏ, phím ấn chật chội, xử lý công việc không tiện chút nào.
Hắn vừa xử lý công việc, vừa nghĩ làm thế nào để lấy điều kiện sinh viên vừa tốt nghiệp không có bối cảnh tốt để mua máy tính dưới mí mắt thần tượng đây?
Trên lầu, Tần Đông Việt bị kẹt trong đống công việc phức tạp.
Dưới lầu, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh cũng không nhàn rỗi.
"Đáng lẽ khách đã nhận hàng rồi sao lại chưa có đánh giá sản phẩm nhỉ?" Khương Bạch nhìn 0 đánh gía trên giao diện shop, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Theo lý thuyết, sau khi người mua xác nhận đã nhận hàng, hẳn là sẽ đến phần đánh giá.
Cho dù có người không thích đánh giá, thì 100 người cũng phải có 1-2 người đánh giá chứ?
Nhưng giao diện đánh giá sản phẩm của bọn họ lại chẳng có một cái đánh giá nào.
Sao lại thế này nhỉ?
Khương Bạch nghi hoặc, Thẩm Nam Tinh cũng nghi hoặc.
"Nếu không thì lên forum chủ shop hỏi đi?" Thẩm Nam Tinh kiến nghị.
Forum chủ shop là nơi các chủ shop giao lưu với nhau, người mới có câu hỏi gì thì có thể post bài dò hỏi, người chuyên nghiệp đôi khi cũng sẽ đăng bài truyền thụ kinh nghiệm mở shop ở đây.
Khương Bạch nghiêm túc gật đầu.
Hai người lên forum đăng bài.
【 Hàng đã bán được hơn mười ngày, đã có rất nhiều người nhận hàng rồi, nhưng tại sao đánh giá cửa hàng vẫn là 0? 】
Hai người ngồi cắm cọc trước máy tính chờ trả lời.
Lượt tương tác của forum rất lớn, bài vừa mới post ra liền xuất hiện ở vị trí trên cùng.
Có rất nhiều người chú ý tới bài post này.
Đại đa số người đọc post này vừa nhìn thôi là đã chán chẳng buồn nói, bỏ qua bài post.
Chỉ có một số ít người nhàm chán trả lời bài đăng.
【 Chủ post hỏi nghiêm túc thật luôn? 】
【 Nơi này forum buôn bán, chứ không phải forum buôn chuyện, đừng có mà hỏi ba cái câu không não như này! 】
【 Tao nghi ngờ thằng đăng bài không có mở shop, mà có mở shop cũng không mở cửa đúng hem? 】
【 Thằng chủ shop này ế quá nên kiếm chuyện nói à, cái này ai mở shop mà không biết! 】
【 Xóa bài đê, cái bài đăng như này mọi người đừng có trả lời.
】
【......】
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh đọc hết mấy lượt comments, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ nghiêm túc hỏi chuyện, sao thái độ của mấy người trong forum chíu khọ thế nhỉ?
"Chẳng lẽ đây là thường thức của chủ shop hả?" Khương Bạch nhịn không được nói.
Thẩm Nam Tinh ngượng ngùng phụ họa: "Bọn họ ai cũng biết, mỗi chúng ta không biết..."
"......"
Hai người