Khương Bạch thấy nội dung đánh giá đầu tiên, nháy mắt đã ngơ ngẩn.
Đánh giá rất dài, chiếm hết cả nửa màn hình, từ trên xuống dưới khen trái cây không ngớt lời, như là khen trái cây rất tươi, đủ cân, vị ngon, giá cả phải chăng, đóng gói cẩn thận, ship nhanh...
Không chỉ có như thế, người mua còn up hình ảnh dùng trái cây làm đồ ngọt lên.
Hình ảnh được chụp rất tỉ mỉ, đồ ngọt được làm rất chỉnh chu, so với video và hình ảnh mà anh up lên tinh tế hơn không biết bao nhiêu lần lần.
Xem xong đánh giá thứ nhất, anh lăn chuột tiếp tục xem phía dưới.
Cái thứ hai...!Cái thứ ba...
Khương Bạch đọc chừng nửa giờ, đôi mắt đã thấy chua xót, nhưng anh cũng không muốn dời tầm mắt.
Những đánh giá mà anh đã đọc, ngoại trừ vài đánh giá kém ra thì hầu hết đều là khen ngợi.
Không chỉ khen ngợi, phần lớn còn chụp ảnh cho feedback.
Khương Bạch nhìn đủ loại đồ ngọt được làm từ trái cây, bất tri bất giác liền thất thần.
"Đã trễ rồi sao không ngủ?"
Phía sau, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Khương Bạch đột nhiên hoàn hồn, anh quay đầu nhìn lại, là Tần Đông Việt.
"Sao cậu xuống đây?" Anh hỏi theo bản năng.
Tần Đông Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ngủ không được nên đi xuống nhà thì thấy anh ở đây, em vào xem tí...!sao thế, còn bận công việc ạ?"
Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mắt đã liếc màn hình máy tính trước rồi.
Trên màn hình toàn là những lời khen ngợi, cùng với những hình ảnh đồ ngọt ngon mắt.
Tần Đông Việt tuy chưa từng mua đồ qua mạng, nhưng vẫn có chút hiểu biết với việc mua bán trên mạng.
Đứng ở góc độ người mua bình thường, nội dung đánh giá như thế cùng với những hình ảnh "lừa tình" mà người mua chụp, nhìn không được chân thật, ngược lại càng giống như là người mua thuê seeder.
Tần Đông Việt ánh mắt thâm trầm, hắn hỏi Khương Bạch: "Anh thấy đánh giá có vấn đề à?"
Khương Bạch kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Tần Đông Việt chậm rãi nói: "Cái dĩa ở trong hình không giống loại dĩa mà người thường hay có, giống đầu bếp cao cấp sở hữu hơn, với cả mấy hình này...!dù là góc độ, hay là ánh sáng, tiêu điểm hình ảnh, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn chụp ảnh của nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp."
Ánh mắt Khương Bạch nhìn về phía Tần Đông Việt càng thêm kinh ngạc.
Tần Đông Việt cười cười, giải thích: "Lúc em học đại học, môn tự chọn của em là nhϊếp ảnh ạ."
Tần Đông Việt không nói dóc về điều này.
Lúc trước, vì để tới gần thần tượng hơn, hắn đi học nhϊếp ảnh, chỉ là không nghĩ tới sau này có đất để dụng võ.
Thì ra là thế!
Hèn chi mắt cậu ấy nhạy bén như vậy, chỉ nhìn ảnh thôi mà lại biết nhiều điều như thế.
"Mấy hình ảnh này đúng là do người chuyên nghiệp chụp thật." Giọng của Khương Bạch rất chắc chắn.
Anh ở trong giới mấy năm, đối với thủ thuật chụp ảnh chuyên nghiệp cũng hiểu biết ít nhiều.
Không ít hình ảnh ở đây đều được người chuyên nghiệp chụp.
Có vài hình ảnh nhìn thì được chụp rất bình thường, nhưng đã được chỉnh sửa này nọ rất là kỹ lưỡng, vừa thấy là đã biết bỏ công không ít ——
Khương Bạch nghĩ càng nhiều thì mày càng nhíu chặt.
Tần Đông Việt đại khái có thể đoán được tâm tư của anh: "Anh lo lắng đây là do anti-fan, hay là do seeders làm?"
Khương Bạch lắc đầu.
Anh không cảm thấy đấy là anti-fan hay thuỷ quân, vì để bôi xấu anh, làm như thế quá mất công.
Không phải anti-fan cũng không phải thuỷ quân, vậy thì còn ai nữa?
Chẳng lẽ ——
Trong lòng anh đã có suy đoán, nhưng nội tâm lại một giọng nói nói với anh rằng suy đoán này là không có khả năng!
Cùng lúc đó, Tần Đông Việt nói ra ý nghĩ của mình, "Em thấy, chắc là fan của anh đó."
"Không đâu." Khương Bạch lắc đầu.
Anh không thể tin, cũng không dám hy vọng xa vời rằng vẫn còn fan thích anh như trước.
Đã có một Tần rồi, đối với anh thì cô bé đó cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Nghĩ đến fan, tâm tình Khương Bạch có hơi trùng xuống, anh không xem đánh giá tiếp nữa, mà tắt máy tính, "Tôi đi ngủ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng."
Tần Đông Việt nhìn bóng dáng thần tượng, đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ đau lòng.
Một đêm này, có người bình yên đi vào giấc ngủ, có người thức trắng cả đêm thâu.
Thẩm Nam Tinh ngủ một giấc ngon lành, y cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi mới dám đi xem đánh giá sản phẩm.
Đối với các đánh giá tốt nhiều như mây trời thế này, y vui vẻ gào khản cả cổ, đánh thức hết người lớn lẫn trẻ con ở trong nhà.
"Baiowi?" Khương Chanh dụi mắt, ngái ngủ gọi Khương Bạch.
Nghiêm Mao Mao cũng bị đánh thức, vẻ mặt nhóc đần ra nhìn về phía Khương Bạch, hỏi: "Chú Đại Bạch, có động đất ạ?"
Khương Bạch trong lòng thầm mắng Thẩm Nam Tinh, trên mặt lại phải tỏ vẻ dịu dàng, anh vỗ vai hai đứa nhỏ, thấp giọng dỗ dành: "Trời còn sớm, bé Chanh với Mao Mao ngủ thêm một xíu nữa đi."
"Dạ..."
Hai đứa nhỏ được dỗ dành, xoay người rồi ngủ tiếp.
Khương Bạch nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng rửa mặt.
Lúc anh mở cửa phòng, không ngoài ý muốn chút nào trùng hợp gặp Tần Đông Việt.
"Cậu cũng bị đánh thức à?" Khương Bạch cười hỏi.
Tần Đông Việt gật gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống lầu.
"Đại Bạch, cậu mau đến xem nè, cửa hàng của chúng ta được đánh giá tốt nhiều lắm á..." Thẩm Nam Tinh vừa thấy Khương Bạch, liền kích động lao tới muốn kéo anh đi vào.
Tần Đông Việt bất động thanh sắc đi ra phía trước Khương Bạch, chặn đường Thẩm Nam Tinh, thành công ngăn cản y kéo người.
Thẩm Nam Tinh kéo người thất bại, cũng không so đo với Tần Đông Việt, y còn đang rất vui đây này.
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được cả nùi feedback kém, không nghĩ tới lại nhận được 99% khen ngợi, bình luận kém chỉ có mấy cái ——
"Há há há..."
Giọng cười của Thẩm Nam Tinh như muốn bể cả nóc nhà.
Khương Bạch đã biết từ tối hôm qua theo bản năng che lỗ tai lại, ngăn y: "Bé Chanh với Mao Mao còn đang ngủ, cậu nói nhỏ thôi, đừng đánh thức bọn nhỏ."
"Há há há...!Tớ vui quá mà!" Thẩm Nam Tinh không ngừng cười được, nhưng cũng nhỏ giọng lại.
Y chỉ vào vài tấm hình đồ ngọt, nóng lòng muốn thử: "Đại Bạch, tớ muốn ăn cái này, bữa sáng chúng ta ăn cái này đi!"
"Còn có cái này...!Cái này nữa..."
Thẩm Nam Tinh nhìn mấy tấm hình feedback có tâm của người mua, bị ngải heo đánh trúng, y hận không thể ăn hết vào bụng, ngón tay không ngừng chỉ loạn xạ trên màn hình.
Mắt thấy y càng chỉ càng hăng, Khương Bạch không thể không ngăn y lại: "Chọn nhiều vậy cậu cũng ăn đâu có hết, hôm nay làm vài món thôi."
Khương Bạch chọn mấy cái đơn giản dễ làm, cùng với món nào có nguyên liệu sẵn ở trong nhà.
Thẩm Nam Tinh lưu luyến nhìn mấy món khác, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, "Vậy cũng được, cậu làm đi nha."
Ánh mắt Khương Bạch dừng lại trên người Tần Đông Việt, hỏi: "Tiểu Tần thì sao, cạu muốn ăn cái gì?"
Thần tượng lúc nào cũng nhớ tới mình ——
Tần Đông Việt vừa mừng vừa lo, lại có chút thầm đắc ý.
Y cong cong khóe môi, ra vẻ dễ nuôi: "Theo ý anh là được ạ."
"Được, vậy tôi làm đây."
"Để em giúp anh..."
Hai người nói xong, một trước một sau đi phòng bếp.
Thẩm Nam Tinh nhìn đến một màn ăn ý này, không tự chủ được nhớ tới hình ảnh trước đó ở trong bếp ——
Lạ thay, y cảm nhận được sự bi thương của một con chó FA.
Cơm sáng chỉ ăn đồ ngọt thì không đủ, Khương Bạch nấu một nồi cháo, rồi hấp hai lồng bánh bao tôm, sau đó mới chuyên tâm làm món ngọt.
Tần Đông Việt đột nhiên nhớ tới video làm món ngọt của thần tượng đăng trước đó, hắn nhịn không được kiến nghị: "Đồ ngọt sẽ dùng đến trái cây, nếu không chúng ta quay video đi..."
Như thế, hắn lại có thêm một video nữa của thần tượng.
Khương Bạch nghe vậy cũng ngẩn người.
Tần Đông Việt vội vàng bổ sung: "Ý của em là, đến lúc đó có thể đăng Weibo để quảng cáo."
Khương Bạch ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý.
"Vậy tôi đi lấy di động..."
"Dùng của em đi, đến lúc đó share file là được!"
Nói xong thì Tần Đông Việt đã lấy di động ra, mở sẵn camera lên luôn.
Khương Bạch thấy thế, cũng không nói gì nữa, anh bắt đầu làm đồ ngọt.
Phía sau camera, đôi mắt đen nhánh của Tần Đông Việt lóe lên ý đồ đen tối nho nhỏ.
Video của thần tượng, người khác nhìn thấy đều là bản đã được cắt nối chỉnh sửa, còn hắn có bản full HD không che.
Sướng thì chảnh thôi!
Chờ Khương Bạch làm bữa sáng xong, hai đứa nhỏ cũng vừa lúc xuống lầu.
Một bữa cơm, cả nhà ăn vui vui vẻ vẻ, căng đầy cả bụng.
Sau khi ăn xong, hai đứa nhỏ dẫn Đào Đào ra cửa, Khương Bạch, Tần Đông Việt, Thẩm Nam Tinh ba người ở nhà làm việc.
Khương Bạch cắt nối biên tập video xong liền đăng lên Weibo.
Anh vừa mới đăng lên thì phía dưới đã có đủ loại bình luận, lại có kẻ bảo là bán thảm làm màu.
Cô gái hôm trước tới bệnh viện livestream cũng cố ý ké tí fame, share lại video mình tới bệnh viện livestream lần nữa.
Như cô ta mong muốn, cô ta nổi lềnh phềnh lần nữa giữa cộng đồng hóng hớt showbiz.
Ở chỗ Khương Bạch.
Thẩm Nam Tinh nhìn thấy bình luận đầu tiên được đăng lên thì tâm tình tốt bao nhiêu cũng biến mất.
"Ai lại đi bán thảm trên mạng chớ? Bọn họ có bệnh không vậy, một đám chó điên cắn bậy, đúng là âm hồn không tan!"
Sắc mặt Tần Đông Việt cũng trầm xuống, hắn lo lắng nhìn Khương Bạch, lo lắng anh sẽ bị ảnh hưởng.
Phản ứng của Khương Bạch còn bình tĩnh hơn so với hắn nghĩ, "Việc này không giải thích rõ ràng thì có lẽ sẽ không yên, để cảnh sát ra mặt thôi."
Trước đó, vì không muốn bệnh viện bị oanh động, cho nên cảnh sát vẫn chưa tuyên bố tin tức bệnh viện trấn có sự kiện đâm người.
Bây giờ thì được rồi, người trong cuộc không còn ở bệnh viện nữa, nên tin tức sẽ có thể được tung ra.
Nhóm Khương Bạch thương lượng với nhau xong, anh liền gọi điện thoại cho bên cảnh sát lúc trước.
Điện thoại được kết nối, anh kể lại chuyện trên mạng, cũng nhấn mạnh rằng chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của mình, hy vọng cảnh sát có thể hỗ trợ làm sáng tỏ.
Sau khi cảnh sát biết được chuyện liền lập tức đáp ứng.
Bởi vì nạn nhân bị tin tức giả làm cho ảnh hưởng tới cuộc sống, cảnh sát bọn họ có nghĩa vụ phải làm sáng tỏ.
"Cậu chờ một lát, bên chúng tôi sẽ phát thông báo làm sáng tỏ ngay, bên chúng tôi không nổi lắm, mong cậu có thể giúp share tin tức một chút."
"Vâng, cảm ơn."
Khương Bạch cúp điện thoại, anh nhanh chóng tìm weibo của Cảnh Sát Hương Thành.
Đúng như lời cảnh sát