Thần tượng hỏi mình sao lại ở đây...
Tần Đông Việt hoảng hốt một trận, rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Em phỏng vấn ở đây ạ."
Phỏng vấn ở khách sạn hả?
Khương Bạch nghi hoặc, ánh mắt không tự chủ được đánh giá quần áo trên người Tần Đông Việt.
Hắn mặc tây trang, dù không có logo nhãn hiệu nhưng chất lượng vải rất tốt, không cần dùng tay sờ, chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng có thể thấy nó cao cấp, phiên bản và kiểu dáng là những mẫu công sở được ưa chuộng nhất hiện nay, nhìn đường cắt may hẳn là một sản phẩm thủ công cao cấp được đặt làm.
Quần áo được Tiểu Tần mặc vào trên người rất ôm dáng, dường như nó được may đo riêng cho Tiểu Tần.
Nhưng Tiểu Tần là sinh viên mới tốt nghiệp, điều kiện trong nhà cũng không quá tốt ——
"Bộ đồ này là đồng phục làm việc công ty phát cho, lúc làm việc có thể mặc, lúc không làm thì phải trả lại.." Ý thức được thần tượng đang đánh giá quần áo của mình, Tần Đông Việt đại khái đã đoán được thần tượng đang suy nghĩ cái gì, hắn bèn nghĩ ra cái cớ rách này.
Khương Bạch tin là thật.
Hèn chi Tiểu Tần mặc như vậy, thì ra là đồng phục đi làm.
Khương Bạch cười nói: "Cậu phỏng vấn ở khách sạn này hả?"
"Cũng không phải..." Tần Đông Việt hàm hồ nói.
Mỗi một lần nói dối với thần tượng, nội tâm hắn càng dày vò thêm một phân.
Nhưng vì để không OOC trước mặt thần tượng, hắn chỉ có thể lấp liếm, nói dối nhiều thêm vài câu.
Tần Đông Việt không muốn tiếp tục nói dối nữa, chỉ có thể nói sang chuyện khác, biết rõ còn cố hỏi mục đích đến đây của thần tượng: "Sao anh lại ở đây? Bé Chanh có tới không?"
Khương Bạch cũng tự hiểu Tần Đông Việt không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Anh nghĩ thầm, bằng cấp Tiểu Tần tuy cao, nhưng cũng chỉ là mới tốt nghiệp, lại không có quan hệ móc nối, cơ hội có thể tới khách sạn nổi tiếng phỏng vấn chức vị quản lý cấp cao là rất nhỏ.
Làm ở khách sạn, không phải cao tầng, lúc đi làm cần phải mặc "đồng phục"....
Rất có khả năng là phục vụ phòng, hoặc là quản lý của bộ phận phục vụ phòng này nọ.
Lấy bằng cấp của Tiểu Tần, loại công việc này không trọng dụng được nhân tài!
Cậu ấy muốn nói sang chuyện khác, chắc là không muốn mình phát hiện công việc của cậu ấy là người phục vụ đâu, sợ mình sẽ khinh thường cậu ta.
Lao động không phân sang hèn, nghề nào cũng có thể có Trạng Nguyên.
Khương Bạch nghĩ thế trong lòng, nhưng anh sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Tần, nên không vạch trần Tiểu Tần.
Ngược lại, anh còn giúp dời đề tài: "Không có, một mình tôi tới đây, có việc cần phải làm!"
"Xử lý xong chưa ạ?" Tần Đông Việt thử thăm dò hỏi.
Khương Bạch gật đầu: "Ừm, xong rồi."
"Vậy khi nào anh đi? Hôm nay có hơi trễ rồi..."
"Tôi định ở lại đêm nay, ngày mai rồi mới đi."
Nói đến đây, Khương Bạch đột nhiên nhớ tới phòng anh đang ở là do đạo diễn đặt.
Nếu không hợp tác thì anh cũng không cần thiếu đạo diễn bất cứ thứ gì, cho dù là tiền phòng mấy ngày cũng không được.
Khương Bạch lại cùng Tần Đông Việt nói chuyện một hồi, mới nói đến chuyện mình muốn tới lễ tân, Tần Đông Việt không chút nghĩ ngợi liền nói: "Em phỏng vấn cũng sắp xong rồi, để em đi với anh."
"Có ảnh hưởng đến công việc của cậu không?" Khương Bạch quan tâm nói.
Tần Đông Việt lắc đầu: "Không có đâu ạ, không ảnh hưởng, em tan làm rồiu."
"Vậy thì chúng ta cùng đi thôi."
Hai người dắt tay nhau đến trước lễ tân, Khương Bạch nói với lễ tân ý muốn của mình, lễ tân có hơi khó xử.
"Xin lỗi ngài, khách sạn chưa từng có tiền lệ thế này, ngài có thể xem định giá của khách sạn rồi trực tiếp trả tiền cho người đặt phòng ạ." Lễ tân kiến nghị.
Đây cũng là một biện pháp.
Lập tức, Khương Bạch liền báo số phòng của mình, dò hỏi giá cả.
Sau khi lễ tân thẩm tra đối chiếu giá cả, đem tổng giá trị báo cho Khương Bạch, đồng thời còn nói thêm: "Thưa ngài, phòng của ngài đã bị hủy nửa tiếng trước, thời gian muộn nhất để trả phòng là 12 giờ đêm nay, nếu ngài vẫn còn muốn ở thì tôi có thể xử lý thủ tục checkin cho ngài."
Khương Bạch ngẩn người.
Hiển nhiên, anh không nghĩ tới động tác của đạo diễn sẽ nhanh như vậy.
Bất quá, cũng bình thường thôi.
Dù gì đạo diễn cũng trông cậy vào mình ngoan ngoãn đóng vai công cụ nhân để kéo đầu tư, hiện giờ không như mong muốn, chính mình cũng không thể làm theo ý nguyện của ông ta, ông ta cũng sẽ tự nhiên trở mặt không nhận người.
Khương Bạch cười cười, nói với lễ tân: "Ừm, cô giúp tôi xử lý thủ tục nhận phòng nhé, trưa mai tôi trả phòng."
Nụ cười này của anh như tắm mình trong gió xuân, khiến lễ tân sửng sốt, sau một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại nỗi.
Tần Đông Việt nhíu nhíu mày, có chút không vui, lạnh giọng nhắc nhở: "Phiền cô xử lý thủ tục nhận phòng."
"À à, vâng vâng ạ...!tôi làm ngay đây..." Lễ tân lấy lại tinh thần, cô vội vàng cúi đầu, một bên thu phí, một bên xử lý thủ tục nhận phòng.
Rất nhanh thủ tục đã được làm xong, lễ tân đỏ mặt, đưa thẻ phòng cho Khương Bạch.
Tần Đông Việt mặt lạnh nhìn lễ tân giật lấy thẻ phòng, rồi sau đó chuyển hướng Khương Bạch, thay đổi sắc mặt trong một giây, mặt lạnh nháy mắt đã trở nên nhu hòa, hắn đưa thẻ phòng vào trong tay Khương Bạch, "Cất thẻ phòng cho kỹ."
Trước đài: "......"
Quả nhiên không phải ảo giác, cô bị ghim rồi!
Tức quá!
Khương Bạch không hề biết lễ tân đang tức tối, anh cầm thẻ phòng, lại cùng Tần Đông Việt hàn huyên một hồi, rồi định đi lên lầu.
Tần Đông Việt có lòng đưa Khương Bạch, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói gì, phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc ——
"Tần phó tổng?"
Tần Đông Việt: "......"
Khương Bạch: "???"
Tần Đông Việt đối diện với ánh mắt nghi hoặc ánh mắt của thần tượng, cả người hóa đá trong nháy mắt.
Hắn quay đầu cứng ngắc, nhìn về phía Trình Bác Dương đang bước nhanh về phía mình, hắn cảm thấy lòng lạnh như rơi vào động băng.
Trình Bác Dương mới vừa tiễn khách hàng xong, đang chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ tới để quên đồ trong phòng riêng, nên mới quay lại lấy.
Không ngờ tới y vừa quay lại đã đụng phải Thái Tử gia"đã rời đi trước".
Lạ nhỉm, Thái Tử gia vừa rời đi không bao lâu đã nhắn tin cho mình bảo là có việc phải đi trước, sao giờ anh ta vẫn còn ở đây?!
"Tần phó tổng, không phải anh có việc phải đi trước à? Sao vẫn còn ở đây? Có phải còn chuyện gì chưa giải quyết xong à?"
Trình Bác Dương bước đến trước mặt Thái Tử gia mới muộn màng nhớ tới Thái Tử gia ngồi xe của mình tới khách sạn tham dự bữa tiệc, chứ anh ta không có tự lái xe.
Bây giờ chờ ở đây chắc là đang đợi tài xế.
Trình Bác Dương tự cho là đã tìm được đáp án tại sao Thái Tử chưa rời đi, bừng tỉnh nói: "Có phải tài xế vẫn chưa tới ạ? Ngài đừng đợi, để tôi đưa ngài về...
Lời y nói còn chưa xong đã bị Thái Tử gia trừng mắt một cái.
Cái liếc mắt này y thấy được đầy tính cảnh cáo, còn có hai chữ "câm miệng".
Trình Bác Dương không rõ nguyên do ngậm miệng lại.
Tần Đông Việt chột dạ nhìn Khương Bạch, muốn nói lại thôi.
Khương Bạch tiêu hóa một hồi mới hỏi: "Cậu ấy...!Vừa mới gọi cậu hả?"
Tâm tình Tần Đông Việt thấp thỏm, hắn gật gật đầu, "Dạ."
"Cậu...!Tần phó tổng?" Khương Bạch lại hỏi.
Tần Đông Việt tiếp tục gật đầu.
Khương Bạch trầm mặc, không nói gì một hồi lâu.
Tức khắc Tần Đông Việt cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn muốn giải thích, nhưng lời đã tới bên miệng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Mặc kệ hắn giải thích ra sao, hắn cũng đã lừ dối thần tượng, đây là chuyện ván đã đóng thuyền——
Thần tượng có vì thế mà ghét mình không, có bơ mình luôn không, hay là thậm chí block điện thoại của mình luôn?
Tần Đông Việt lo lắng quá mức, cái trán hơi đổ mồ hôi, lý trí của hắn biến mất vô tung, há mồm chỉ biết xin lỗi: "Xin lỗi anh..."
Trình Bác Dương ở bên cạnh nghe thấy Thái Tử gia nói lời đó, chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ầm ầm, cả người y cảm thấy không ổn chút nào.
Gì vậy cà?
Rõ như ban ngày, vậy mà y tận mắt nhìn thấy Thái Tử gia từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, xử sự không kinh lo lắng đến mức vã mồ hôi, còn nói xin lỗi với người khác nữa chứ!!!
Nhất định là mắt y hư rồi!
Không chỉ mắt hư mà lỗ tai y nhất định cũng có vấn đề!
Trình Bác Dương nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được những gì mình vừa nghe vừa thấy.
Khương Bạch sau khi trầm mặc vài giây thì cười thành tiếng, "Cậu nói xin lỗi với tôi làm gì? Cậu bảo đồng phục làm tôi còn tưởng cậu đi phỏng vấn làm phục vụ khách sạn không đó, không ngờ tới cậu phỏng vấn làm phó tổng khách sạn luôn!"
"Em..."
Tần Đông Việt muốn nói mình không phải phó tổng khách sạn, nhưng Khương Bạch không cho hắn cơ hội nói chuyện.
"Tôi còn nghĩ với bằng cấp của cậu mà đi làm phục vụ thì quá uổng một nhân tài rồi, ai dè đâu đi làm phó tổng..." Khương Bạch cười vỗ vỗ bả vai Tần Đông Việt, "Tần phó tổng, chúc mừng cậu phỏng vấn thành công nha."
"...!Em thích anh gọi em là Tiểu Tần hơn." Tần Đông Việt thấp giọng nói một câu.
Tần phó tổng nghe lạ lẫm quá, giống như là một người xa lạ.
Khương Bạch cười nói: "Được, sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Tần."
"Dạ."
Trình Bác Dương: "..."
Nhìn cử chỉ của Thái Tử gia lúc nói chuyện với người khác, y từ trợn mắt há mồm, tiến hóa tới dại ra như gà.
Phỏng vấn...!Người phục vụ...!Phó tổng khách sạn...
Ủa? Gì zạ? Ủa?
Với cả người kia là ai vậy?
Hình như anh ta không biết gì về thân phận của Thái Tử gia cả!
Nhưng Thái Tử gia nhìn rất thân với anh ta, quan hệ còn khá tốt ——
Nếu y không nhìn lầm, lúc Thái Tử gia nói "Em thích anh gọi em là Tiểu Tần hơn" , trong mắt còn ra vẻ tội nghiệp đấy à?
Thái Tử gia làm mưa làm gió...!tội nghiệp qué...
Trình Bác Dương cảm thấy chân y nhũn ra rồi.
Dường như y đã biết một chuyện không nên biết!
Khương Bạch nói chuyện với Tần Đông Việt một hồi thì thấy hơi mệt.
Tần Đông Việt thấy anh lộ ra vẻ mệt mỏi thì kịp thời im tiếng, dặn dò thần tượng nghỉ ngơi cho tốt.
Nếu có thể thì Tần Đông Việt rất muốn tự mình đưa thần tượng lên lầu, nhưng tình huống không cho phép, bên cạnh còn có một tên kéo chân sau.
Hắn nhìn theo bóng dáng của thần tượng, cho đến khi thần tượng bước vào thang máy, mới thu lại ánh mắt ấm áp.
Giây tiếp theo, mặt hắn không biểu tình nhìn về phía Trình Bác Dương.
Ánh mắt sắc bén làm Trình Bác Dương cảm thấy áp bách, y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm thấy chân mình càng nhũn ra.
"Đi theo tôi!"
Tần Đông Việt lạnh giọng nói một câu, rồi bỏ đi ra ngoài.
Trình Bác Dương đi theo ở phía sau, mồ hôi lạnh chảy ra như suối.
Hai người ra tới bên ngoài khách sạn, Tần Đông Việt mới dừng lại, "Chuyện vừa rồi đừng nói cho lão Tần tổng."
"Tôi biết rồi!" Trình Bác Dương không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Trước đây ông chủ của y là thái thượng hoàng, nhưng ông chủ hiện tại lại là Thái Tử gia, nên nghe lời ai vừa nhìn đã biết ngay.
Nhưng mà...
"Tần phó tổng, vị kia là?" Trình Bác Dương thật sự tò mò.
Đôi mắt Tần Đông Việt xẹt qua như một viên đạn, "Không liên quan tới cậu."
"Hình như vị kia không biết thân phận của ngài...!Lỡ như sau này lại đụng phải, tôi sợ mình sẽ làm hư chuyện của ngài..." Giọng Trình Bác Dương rất cẩn thận, nhưng ẩn chứa một sự tinh tế trong lời nói của y.
Nói cách khác, nếu y chẳng biết gì thì sau này nếu gặp phải người ta, có lẽ sẽ lại nói những gì không nên nói.
Lời này của y có hai nghĩa lận.
Thứ nhất, y muốn nói cho Thái Tử gia rằng nếu hắn không tiết lộ điều gì thì sau này nếu y có ở trước mặt người kia nói lời gì không nên nói, Thái Tử gia không được gây phiền phức cho y, y có biết cái gì đâu.
Dưới tình huống như thế, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng y chỉ là con số 0!
Thứ hai, nếu Thái Tử gia chịu lộ một chút thông tin...!Xem như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của y.
Y muốn biết lắm rồi í, người này có quan hệ gì với Thái Tử gia, Thái Tử gia ở trước mặt anh ta như đổi thành một người khác.
Tần Đông Việt liếc Trình Bác Dương một cái, ít nhiều gì cũng có thể đoán được tâm tư của y.
Nhưng y nói đúng, nếu y cái gì cũng không biết, thì loại chuyện kéo chân sau như ngày hôm nay rất có thể sẽ xảy ra lại lần nữa.
Hơn nữa, nói cho Trình Bác Dương hay một ít việc, cũng có chỗ lợi.
Tỷ như, việc điều tra đạo diễn và Kim tổng kia, cùng với mấy cái việc lặt vặt như dạy cho bọn họ một bài học đều có thể sai y đi làm.
Như vậy, mình có thể lược bỏ vài chuyện phiền toái.
Tần Đông Việt cong cong môi, chậm rãi nói: "Vị hồi nãy là Khương Bạch, là một diễn viên tôi rất thích."
Hắn nhấn mạnh hai chữ "rất thích".
Khương Bạch?
Trình Bác Dương cảm thấy tên này rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu, hình như là diễn viên thì phải.
Đấy chẳng phải là Khương ảnh đế bị chửi trên mạng thương tích đầy mình đó à!
Khoảng thời gian trước, chuyện anh ta comeback bán thổ sản còn lên hot search rất nhiều lần!
Sau khi tin tức anh ta ở Hương Thành truyền ra, giao thông đi tới Hương Thành trên khắp cả nước đều tê liệt, không ít người như ong vỡ tổ chạy tới Hương Thành.
Đúng rồi, còn có tin tức hành hung ở nơi công cộng nữa!
Có người cầm dao đi tìm Khương Bạch, thiếu chút nữa đã mất đi mạng