Ánh mắt Trình Bác Dương mê mê hoặc hoặc, y nghe rõ công việc mà Thái Tử gia giao cho, cơn buồn ngủ bay đi mất, đôi mắt ráo hoảnh.
Tỉnh hết cả ngủ.
Hai người này làm gì Thái Tử gia, Thái Tử gia muốn chơi họ một vố á?
Trình Bác Dương không tự chủ được nhớ tới tư liệu của hai người kia.
Hôm qua hai người này hẹn nhau ở khách sạn nói chuyện đầu tư, ngày hôm qua Thái Tử gia cũng ở khách sạn, chẳng lẽ bọn họ xảy ra tranh chấp à?
Nếu chỉ là tranh chấp thì Thái Tử gia cũng không đến mức phải chơi người ta chứ.
Trình Bác Dương chợt lóe linh quang, y đột nhiên nhớ tới còn có thần tượng Khương Bạch của Thái Tử gia cũng đồng thời xuất hiện ở khách sạn!
Khương Bạch tuy đã giải nghệ nhưng ở trên mạng vẫn có không ít người đang phỏng đoán anh sắp comeback.
Nếu anh ta comeback thì trước hết phải đi gặp đạo diễn hoặc là nhà đầu tư.
Đạo diễn...!Kim tổng...!
Đúng cmnr!!!
"Bọn họ đắc tội ngài Khương à?" Trình Bác Dương hỏi theo bản năng.
Giọng Tần Đông Việt có hơi lạnh, "Không liên quan tới cậu, làm theo những gì tôi dặn là được!"
Thái Tử gia không phủ nhận!
Vãi lôz!
Hai người này dám đắc tội thần tượng của Thái Tử gia, khiến fan cuồng Thái Tử gia đây giận rồi.
Thái Tử gia nửa đêm gọi điện thoại cho mình là vì muốn trút giận dùm cho thần tượngn!
Thái Tử gia đúng là hết lòng quá rồi!
Trình Bác Dương một bên cảm thán, một bên trả lời: "Tôi biết rồi, tôi lập tức cho người đi làm ngay!"
"Cúp đây..." Tần Đông Việt đang muốn cúp điện thoại.
Trình Bác Dương ma xui quỷ khiến đề ra một câu: "Ngài Khương muốn comeback đóng phim à? Anh ta giải nghệ đã 5 năm rồi, có thể sẽ không nhận được tài nguyên tốt đâu, dưới tập đoàn của chúng ta có chi nhánh chuyên gia đầu tư điện ảnh, nếu ngài có yêu cầu thì lúc nào cũng có thể sắp xếp được."
Tần Đông Việt vốn dĩ không có kiên nhẫn nghe Trình Bác Dương nói lời vô nghĩa, nhưng nghe được vế sau hắn đã động tâm.
Thần tượng muốn đóng phim, hắn có thể giúp thần tượng đó nha!
Phim bom tấn, đoàn đội thực lực, vai chính...
Thần tượng muốn cái gì, hắn đều cho được hết!
Trong lúc nhất thời, hảo cảm của Tần Đông Việt đối với Trình Bác Dương tăng thêm rất nhiều, "Đề nghị của cậu rất tốt, tháng này tăng tiền thưởng gấp đôi."
Trình Bác Dương còn đang thấp thỏm vì nhất thời lỡ mồm "......"
Làm tốt lắm, thêm tiền!
Y vừa tự khen mình, vừa ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn Tần phó tổng."
Tần Đông Việt hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Cậu đi liên hệ chi nhánh bên đó, xem coi có hạng mục phim bom tấn nào gần đây không, liệt kê hết toàn bộ, chọn cái xịn nhất rồi đưa cho tôi, nhanh."
Sau đó, điện thoại gác máy.
Trình Bác Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình di động tối đi, cảm giác như mình vừa mới đào hố tự chôn.
Hình như tự ăn phải khổ rồi.
Chắc không đâu ha...
Mình vừa mới được thêm tiền mà!
Chắc là ảo giác thôi!
Mau đi liên hệ chi nhánh bên kia chọn vài project Thái Tử gia yêu cầu thôi.
3 giờ sáng, Trình Bác Dương cần cù chăm chỉ, bắt đầu tăng ca.
Lúc này y còn chưa biết, tăng ca hôm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi ——
Chuỗi ngày về sau trong tương lai, y vì ma xui quỷ khiến mới nói ra lời đó mà phải trả giá đại giới nặng nề.
=======khu vực thắp nến cho trợ lý Trình======
......
Sáng hôm sau.
Sau khi Khương Bạch kết thúc video call với hai đứa nhỏ liền bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Vé xe anh mua là lúc 2 giờ chiều, từ khách sạn gọi taxi đến bến xe, lộ trình cỡ hơn một giờ lái, sau khi anh ăn cơm trưa ở khách sạn, rồi làm thủ tục check out, sau đó đi xe tới đó ——
Thời gian đã sắp xếp xong!
Thu thập đồ đạc xong, Khương Bạch nhìn thời gian, vừa lúc đến giờ ăn cơm.
Anh đang muốn đi ra ngoài thì di động đột nhiên vang lên.
Khương Bạch nhìn vào, thì ra là điện thoại từ Tiểu Tần.
Khương Bạch chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại: "Alo Tiểu Tần, có chuyện gì không?"
"Vé xe của anh mấy giờ đấy? Em đưa anh đi!" Ở phòng bên cạnh, Tần Đông Việt cọ tới cọ lui hồi lâu mới ra vẻ trấn định gọi điện thoại cho thần tượng.
Khương Bạch: "Không cần đâu, cậu vừa đi làm đã xin nghỉ thì không tốt chút nào..."
"Em xin phép rồi, giờ đã ở trước cửa khách sạn!" Sáng sớm Tần Đông Việt đã nghĩ sẵn cái cớ luôn rồi.
Khương Bạch vừa nghe người ta đã đến cửa khách sạn thì đành phải nuốt lời cự tuyệt bên miệng xuống bụng "Cậu chờ một chút, tôi xuống ngay đây."
"Dạ."
Khương Bạch cúp điện thoại, nhịn không được thở dài.
Ngày hôm qua, lúc Tiểu Tần và trợ lý rời đi, anh cũng không tới thang máy, mà là đi vào chỗ khuất phía sau thang máy, chờ bọn Tiểu Tần rời đi anh mới bước ra.
Anh đây không phải thằng ngốc nhá!
Thậm chí bởi vì liên quan đến nghề nghiệp thì anh rất mẫn cảm với cảm xúc, quan sát người khác tỉ mỉ hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc trợ lý xuất hiện, dù Tiểu Tần đã khống chế biểu tình rất tốt, nhưng anh vẫn nhận ra điểm khác lạ của Tiểu Tần.
Lúc đó phản ứng của Tiểu Tần là rất lo lắng, thậm chí còn mang theo chột dạ.
Giống như sợ bị vạch trần thân phận ——
Hơn nữa, lúc trợ lý của Tiểu Tần gọi "Tần phó tổng", biểu tình trên mặt của trợ lý rất tự nhiên, không có lạ lẫm hay hồi hộp đối với một người mới nhậm chức phó tổng, chỉ có tự nhiên và cung kính.
Hiện tại đã cách ngày Tiểu Tần phỏng vấn đã được mấy ngày, dù cho Tiểu Tần có nhậm chức phó tổng ngay ngày đầu tiên thì cũng không đến mức đã quen thuộc với cấp dưới nhanh như thế.
Khương Bạch còn chú ý tới quần áo trên người trợ lý là tây trang cap cấp nổi tiếng, giá cả xa xỉ.
Nhìn quần áo vừa vặn với trợ lý, chắc bộ đồ ấy cũng là được đặt may ——
Không đến mức có chuyện công ty đặt may quần áo cao cấp theo số đo cho nhân viên đi làm chứ ha?
Trừ cái này ra, lúc anh và Tiểu Tần nói chuyện, biểu tình của trợ lý luôn rơi vào trạng thái khϊếp sợ.
Thì ra, Tiểu Tần mà anh biết, cùng với Tiểu Tần mà trợ lý biết có sự khác biệt rất lớn.
Ngày hôm qua khi ngủ, anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Từ khi Tiểu Tần đến nhà mình, mỗi hành động cử chỉ của Tiểu Tần, thậm chí là động tác ăn cơm ——
Anh mới tỉnh ngộ, thì ra anh đã xem nhẹ quá nhiều chuyện.
Lời nói cử chỉ của Tiểu Tần hiển nhiên không phải xuất xứ từ gia đình bình thường.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Tiểu Tần không phải giống như những gì mình nhận định, chỉ là một nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp đang tìm công việc.
Sao cậu ấy lại giấu giếm thân phận, đến ở nhà của mình?
Là trùng hợp ngoài ý muốn, hay là do cố ý đây?
......
Khương Bạch suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ không ra nguyên cớ, sau đó anh không nghĩ nữa.
Dù sao hiện giờ Tiểu Tần cũng không ở nhà mình, nếu không phải mình tới đây thử vai rồi tình cờ gặp gỡ, có lẽ mình và Tiểu Tần cũng chẳng có gì để liên hệ.
Một khi đã như vậy, thì sao phải cố suy nghĩ nhiều để làm gì!
Chỉ là Khương Bạch không ngờ tới, Tiểu Tần lại gọi điện thoại muốn đưa anh đi.
Khương Bạch thu hồi một bụng đầy tâm sự, đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Tần Đông Việt đứng ở cửa khách sạn.
Tần Đông Việt đi xuống lầu trước, ngay khoảnh khắc thần tượng xuất hiện liền nhanh chóng bước tới.
"Mấy giờ xe chạy ạ?" Tần Đông Việt hỏi.
Khương Bạch cười nói: "Hai giờ chiều, tôi định 12 giờ rưỡi mới đi, tôi chưa ăn cơm trưa nữa, cậu ăn chưa?"
"Chưa." Khương Bạch lắc đầu.
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Được."
Hai người không tới phòng riêng mà tới nhà hàng ở lầu một để ăn, vừa nói vừa ăn.
Đây là lần đầu tiên một mình mình được ăn cơm cùng thần tượng đó nha.
Tần Đông Việt khá vui vẻ nên ăn nhiều hơn một chén cơm.
Ăn cơm xong, hai người ngồi lại một hồi, Khương Bạch thấy sắp tời giờ bèn lên lầu cầm hành lý, làm thủ tục check out, rồi sau đó ngồi lên xe di chuyển của khách sạn.
Dọc đường đi, hai người đều có chút trầm mặc.
Khương Bạch cất giấu tâm sự trong lòng, còn trong đầu Tần Đông Việt toàn là "thần tượng sắp đi rồi buồn qué".
Một đường thông suốt, bọn họ rất nhanh đã tới bến xe.
Khương Bạch cầm hành lý, vẫy tay với Tần Đông Việt, "Cậu mau quay về đi, tôi vào đây."
"Ừm."
Tần Đông Việt thấp thấp lên tiếng, trơ mắt nhìn thần tượng càng đi càng xa.
Lần sau gặp mặt là khi nào đây?
Tuần sau?
Tuần sau nữa?
Hay là tháng sau?
Tần Đông Việt muốn nhịn nhưng không nhịn nổi, đôi chân dài của hắn vươn ra, đuổi theo Khương Bạch.
"Sau này em có ngày nghỉ, em có thể tới Hương Thành gặp anh không?"
Khương Bạch thấy Tần Đông Việt đuổi theo, ngẩn người, sau một lúc lâu mới cười nói: "Từ đây tới Hương Thành quá xa, đường cũng không dễ đi, bình thường ngày nghỉ của cậu cũng không dài, tới đó cực lắm, sau này có cơ hội rồi nói sau."
Khương Bạch xua xua tay, đi tiếp.
Tần Đông Việt nhìn bóng dáng của thần tượng, trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mát.
Không nói gì suốt đường đi.
Sau khi rời bến xe, Tần Đông Việt trực tiếp trở về công ty, trên bàn làm việc của hắn có vài văn kiện cần xử lý gấp, hắn liền vùi đầu vào công việc, bận bịu tới tối mịt.
"Tần phó tổng, đây là tư liệu ngài muốn."
Trước khi tan tầm, Trình Bác Dương sửa sang lại các hạng mục đại chế tác bom tấn mà Thái Tử gia yêu cầu, không nhiều lắm, chỉ đầy một trang giấy, y đưa cho Tần Đông Việt, "Tiêu Hồng chính là hạng mục trọng điểm, các hạng mục khác tuy không bằng nhưng đoàn đội chế tác đều là đỉnh nhất, từng chế tác qua không ít phim bom tấn."
Tần Đông Việt nhìn nhìn, cuối cùng tầm mắt dừng dừng lại ở hạng mục Tiêu Hồng.
Hạng mục này rất xuất sắc, đại chế tác tiêu chuẩn, đoàn đội và biên kịch đều là hạng nhất...!Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là đạo diễn, đây là đạo diễn của bộ phim mà thần tượng đã đoạt giải.
Đạo diễn này và đạo diễn lởm thần tượng gặp lúc trước rất khác nhau, ông ta dựa vào bộ phim 《 Người sống sót tiếp theo》 mà hưởng hết cả hai đầu danh lợi, sau đó ông ta lại quay vài bộ phim nổi tiếng bán cháy cả phòng vé, đưa ông lên địa vị đại đạo nổi danh.
Nếu là bộ phim của ông ta thì các phương diện khác khẳng định là có thể bảo đảm, rất thích hợp để thần tượng comeback.
"Liên hệ người phụ trách hạng mục này, xem bọn họ còn thiếu lỗ hổng tài chính nào thì cứ lấy tài khoản tư nhân của tôi lấp vào, tôi muốn có quyền lựa chọn diễn viên!" Tần Đông Việt nói không chút do dự.
Trình Bác Dương nhìn hạng mục mà Thái Tử gia chỉ vào, khóe miệng giật giật.
Không hổ là Thái Tử gia, vừa nhìn đã chọn cái hạng mục xịn nhất, muốn bắt lấy hạng mục này thì tài chính không thể thiếu mấy trăm triệu được —
Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện y cần quan tâm, dù gì Thái Tử gia có tiền mà.
Có người theo đuổi thần tượng vung tiền như rác, Thái Tử gia bọn họ ra tay chỉ là vài trăm triệu mà thôi.
Đột nhiên, Trình Bác Dương rất hâm mộ Khương Bạch, có thể có được fan nhà giàu như Thái Tử gia đây.
Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng làm thì phải làm.
Lập tức, Trình Bác Dương lập tức tìm số điện thoại của người phụ trách hạng mục bên chi nhánh, nói về vấn đề tài chính.
Quyền lên tiếng của người phụ trách rất lớn, nghe được có người đầu tư lập tức vui vẻ, mà khi biết người đầu tư muốn quyền lựa chọn vai chính thì tức khắc không dám lên tiếng nữa.
Tuy ông là người phụ trách, nhưng quyền hành chân chính chỉ có thể là đạo diễn đạo diễn.
"Ngài đợi một chút, tôi thương lượng với những người khác trong đoàn đội, có kết quả sẽ trả lời ngài ngay."
Trình Bác Dương báo cáo với Tần Đông Việt về quá trình rồi tan tầm, Tần Đông Việt bèn tiếp tục chui đầu vào chồng văn kiện, gần 0 giờ mới làm xong.
Hắn nhìn thời gian, thần tượng chắc về đến nhà rồi.
Tần Đông Việt mở app chat, hắn click mở list friend, bên trong chỉ có duy nhất một acc của thần tượng, avatar màu xám, thần tượng không online.
Cũng đúng, thần tượng ngồi xe cả một ngày, nhất định là rất mệt, hôm nay chắc anh ấy không online đâu.
Tần Đông Việt do dự một hồi, nhịn không được gọi điện thoại cho thần tượng.
Hắn muốn hỏi thần tượng về đến nhà chưa.
Lúc Khương Bạch nghe được chuông di động thì đang ăn khuya, hai đứa nhỏ thấy anh về thì bay biến luôn cơn buồn ngủ, một trái một phải dựa vào anh, mi mắt cong cong, vô cùng vui vẻ.
"Là chú Tiểu Tần." Di động vang lên, bé Chanh liền duỗi cổ nhìn màn hình.
Khương Bạch chần chờ một lát, mới tiếp điện thoại: "Alo?"
"Về đến nhà chưa?" Tần Đông Việt hỏi.
Khương Bạch rũ đầu, thấp giọng nói: "Ừm, tới rồi."
"Vậy anh nghỉ ngơi nha, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khương Bạch vừa cúp điện thoại, Thẩm Nam Tinh liền híp mắt hỏi: "Tiểu Tần liên hệ cậu à?