Trong một tuần này Ôn Ninh đều không đi ra ngoài, sau khi người đại diện Ngô Đồng nghe xong mọi chuyện, rất nhanh quyết định, buộc cô phải ở nhà, nơi nào cũng không được đi. Ngô Đồng giúp Ôn Ninh đem những công việc có thể đẩy được thì đẩy hết đi, nếu là những hoạt động đặc biệt quan trọng thì sẽ cùng người phụ trách thương lượng kéo dài thời hạn tham dự lại mấy ngày.
Mà người đàn ông theo đuôi đêm nọ cũng không bắt được.
Cảnh sát căn cứ theo những manh mối Ôn Ninh cung cấp, đã xác định được nghi phạm, tra ra tin tức cơ bản của hắn. Nhưng người đó xác thật là rất có tính cảnh giác, sau sự kiện phát sinh đêm đó, hắn liền không ở lại phòng trọ mình thuê nữa. Di động, thẻ ngân hàng, bất luận đồ vật nào có khả năng tìm thấy hắn đều không tiếp tục sử dụng nữa.
Ôn Ninh ngốc trong nhà một tuần, Chu Trạch Diễn cũng không ra khỏi cửa, liền ở nhà cùng cô.
Cô sợ chậm trễ công việc, khuyên anh: "Anh đi ra ngoài làm việc đi, em một người ở chỗ này hoàn toàn OK, hắn khẳng định sẽ không nghĩ đến em đã dọn đến đây."
Chu Trạch Diễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: "Anh không yên tâm để em một mình."
"Em không có việc gì." Ôn Ninh thề thốt son sắt bảo đảm với Chu Trạch Diễn.
"Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, nơi nào cũng không đi, trừ bỏ anh, ai đến em cũng không mở cửa. Anh cứ yên tâm đi. Hơn nữa mấy ngày nay anh vẫn luôn ở cùng em, vạn nhất làm chậm trễ những chuyện quan trọng của anh thì như thế nào?"
"Sẽ không chậm trễ. Bởi vì với anh mà nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của em."
Anh đem hộp bánh kem dâu tây mở ta, đem nĩa giao vào tay cô, "Cái phim hoạt hình kia, hôm qua chúng ta xem đến tập nào rồi?"
"À......" Ôn Ninh ăn một miếng bánh kem, nhớ lại: "Hẳn là tập 52."
Nghe vậy, Chu Trạch Diễn đi đến trước TV, khom lưng đem đĩa nhạc bỏ vào. Sau đó, anh lại ngồi trên sô pha, ôm cô cùng nhau xem một bộ phim trước nay chưa từng xem qua, nếu một mình anh thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xem những thể loại phim hoạt hình như thế này.
Trên màn hình TV, âm thanh nói chuyện của Crayon Shin-chan cùng mẹ của cậu rất nhanh truyền tới.
Tuy rằng đã qua một tuần, nhưng Ôn Ninh vẫn chưa hoàn toàn đi ra khỏi bóng ma tâm lí, buổi tối lúc ngủ cũng cần anh ôm thì mới có thể an tâm ngủ được.
Vì khắc phục sợ hãi, cô quyết định mấy ngày này sẽ xem các loại phim nhẹ nhàng như phim hoạt hình để bớt đi tâm tình khẩn trương của mình.
Sự thật chứng minh, xem cái này vẫn có chút tác dụng.
Cô một bên ăn bánh kem một bên xem, thường thường bị tình tiết bên trong phim làm bật cười ha ha, tạm thời đem sự kiện không thoải mái kia hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Chu Trạch Diễn ngồi ở bên cạnh cùng cô xem. Tuy rằng chính anh hoàn toàn không cảm thấy mấy bức vẽ có thể hoạt động được thì có cái gì buồn cười, nhưng nhìn đến Ôn Ninh cười vui vẻ như vậy, khóe miệng anh cũng nhịn không được cong lên.
Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Ôn Ninh quay đầu, xua tay nói: "Anh đi làm chuyện của anh đi, loại phim hoạt hình này anh xem nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán."
Chu Trạch Diễn nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, "Tuy rằng với anh mà nói, xem rất nhàm chán, nhưng ngồi bên cạnh em liền sẽ không nhàm chán nữa."
Ôn Ninh sửng sốt, "Xì" mà cười một tiếng, lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, có chút cao hứng: "Ai nha, em phát hiện anh gần đây càng ngày càng biết ăn nói, tới, khen thưởng anh một miếng bánh kem dâu tây em thích nhất."
Nói xong, cô múc một khối bánh thật to, bánh kem theo thìa được đưa vào trong miệng anh, cô hứng thú hừng hực hỏi, "Thế nào? Bánh kem cửa hàng này làm có phải đặc biệt ngon hay không?"
Chu Trạch Diễn ăn bánh kem: "Giống nhau đi."
"Không phải chứ? Em phát hiện anh thật sự rất nghiêm khắc nha!"
Ôn Ninh cảm thấy anh không biết thưởng thức một tí gì, lại cắt một khối, chính mình nếm nếm, khẳng định mà nói, "Em ăn qua bánh kem của rất nhiều cửa hàng, nhưng bánh kem dâu tây của cửa hàng này tuyệt đối là cái ngon nhất."
Bơ dính ra ngoài miệng, cô duỗi tay rút một tờ giấy ăn từ hộp giấy, vừa định lau đi, Chu Trạch Diễn liền hạ người xuống, môi trực tiếp dừng ở vết bơ trên khoé miệng cô.
Anh đem bơ trên môi cô hôn sạch sẽ.
Bởi vì chậm chạp không bắt được người, Chu Trạch Diễn mấy ngày nay tâm tình đều không tốt lắm. Lúc này, trong ánh mắt đen nhánh của anh khó lắm mới dạng ra một ý cười, "Anh cảm thấy, bánh kem ở nơi này là ăn ngọt nhất."
Ôn Ninh bị động tác bất thình lình của anh doạ ngây ngốc.
Mặt cô đỏ lên, cô mới nhỏ giọng nói, "Chu Trạch Diễn, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em."
Cô nghe thấy yết hầu anh phát ra một tiếng cười trầm thấp sung sướng, Ôn Ninh cảm thấy trong lòng mình có chút không phục. Một lát sau, cô hướng đến cánh môi vừa hôn cô di qua một chút, vươn tay, chủ động câu lấy cổ anh.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của anh, Ôn Ninh mặt càng thêm đỏ. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh âm càng thêm nhỏ, "Mỗi lần đều là anh chủ động, lúc này đây em muốn chiếm tiện nghi trước."
Nói xong câu đó, cô cúi đầu, chậm rãi hôn lên. Cái hôn này dần dần gia tăng, hai người càng dính chặt nhau.
Ôn Ninh ngay từ đầu là ngồi ở trên đùi Chu Trạch Diễn, hôn đến lúc sau, bọn họ không biết như thế nào, liền thay đổi vị trí, anh đem cô đè ở dưới thân trên sô pha.
Thanh âm thở dốc cùng giọng nói trẻ con trên TV đan chéo nhau, lần này thật sự kịch liệt.
Tới cuối cùng, Chu Trạch Diễn đứng dậy, đỡ cô ngồi dậy, đem váy cô đang vén lên thả xuống. Ánh mắt anh thâm trầm, cố tình quay đầu, không có ý định nhìn cô, thanh âm như mất tiếng lại trầm thấp, "Em tiếp tục xem đi, anh đi tắm rửa."
- ---
Buổi tối, Lộ Lộ mua trái cây đến thăm Ôn Ninh, cùng cô chia sẻ những tình huống mới biết được từ chỗ cảnh sát.
"Chị Ninh Ninh, nghe cảnh sát nói, người đàn ông buổi tối theo đuôi ngày đó hẳn là một vị họa sĩ, hắn bình thường rất ít ra cửa hoạt động, cho nên hàng xóm chung quanh đối với tình hình của hắn đều không biết rõ."
Cô nàng vừa nói, vừa đem điện thoại mở ra, click vào album, một loạt ảnh chụp được đưa đến trước mắt Ôn Ninh.
"Chị Ninh Ninh, đây là ảnh em mới chụp lại từ chỗ cảnh sát, trong phòng của hắn có đến mấy tập tranh dày. Một hai tờ phía trước hắn còn vẽ các loại phong cảnh trứ danh, nhưng tới mặt sau, mỗi một tờ đều là hình của chị!"
Ôn Ninh nhìn theo phương hướng ngón tay Lộ Lộ, trên bức hoạ thật sự đều là cô, các loại trang điểm, bộ dáng đều rất thật, giống như dùng camera chiếu xuống vậy. Mỗi một bức hoạ, hắn đều dùng bút chì than viết mấy dòng chữ ——"Anh yêu em. Trong tất cả những người bên cạnh em, chỉ có anh là chân tình nhất, chỉ có anh yêu linh hồn của em thôi."
"Dù anh xấu xí, nhưng trái tim anh yêu em thuần khiết không tì vết, anh nguyện ý vì em có thể đi tìm cái chết, so ra ai cũng kém anh."
"Chờ đợi là tra tấn, ý tưởng chiếm hữu em, triệt triệt để để cùng máu huyết của anh dung hoà với nhau."
...... Càng đến mặt sau, hắn viết càng quỷ dị, dục vọng chiếm hữu biến thái càng ngày càng không thèm che dấu.
"Nhưng có một điểm kỳ quái nhất," Lộ Lộ tấm tắc hai tiếng, tiếp tục nói: "Căn cứ theo lời của vị cảnh sát, lúc bước vào nhà hắn, đã ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng. Thời điểm điều tra, cảnh sát phát hiện một ngăn tủ bày hai mươi mấy bình nước hoa, tất cả đều không có nắp. Chị nói xem chính hắn cả ngày ở trong phòng ngửi không đến bị điên luôn sao? Quả nhiên là biến thái, chúng ta không thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ về hắn được."
"Là loại nước hoa gì?" Ôn Ninh hỏi.
Lộ Lộ nghĩ nghĩ, nói ra một cái tên, sửng sốt vài giây, cô nàng bừng tỉnh kinh giác, "A! Chị Ninh Ninh, đây không phải là nước hoa mà chị làm người