Ôn Ninh nghe được tiếng nói nghẹn ngào của người đàn ông cũng cảm thấy cả người không thoải mái.
Giọng của hắn đối với cô mà nói, giống như cái cưa cùn không cưa được gỗ, không chỉ khó nghe, còn làm người khác cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Cô ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn, hỏi: "Đạo diễn Lâm nói tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Kỳ thật không có." Người nọ vẫn duy trì lễ phép mỉm cười, "Tôi chỉ biết là việc rất quan trọng, đạo diễn nói muốn cô qua đó, đợi chút nữa rồi tự mình nói với cô."
Ôn Ninh còn do dự, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở, "Ôn tiểu thư, hiện tại thời gian cách cuộc họp báo chính thức bắt đầu chỉ có mười phút, nếu đi chậm, sợ là không còn kịp rồi."
Lộ Lộ cảm thấy lúc này đây công tác bảo vệ được làm rất nghiêm mật, trừ bỏ nhân viên công tác đoàn phim Quỳnh Thỏ, ai cũng không được vào, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nghĩ nghĩ, cô nàng nói Ôn Ninh: "Chị Ninh Ninh, nếu đạo diễn có việc tìm chị, em với chị cùng nhau qua đó đi."
Vừa lúc này, chuyên viên trang điểm đã hoàn thành đến bước cuối cùng.
Chuyên viên trang điểm giúp Ôn Ninh đem son môi tô lên, lại dùng cọ trang điểm loại nhỏ đem nó cẩn thận chỉnh sửa lại, vừa lòng gật gật đầu, vui vẻ nói: "Chị Ninh Ninh, đại công cáo thành! Em bảo đảm, hôm nay chị tuyệt đối sẽ nổi bật nhất sân khấu!"
"Vất vả cho mọi người." Ôn Ninh cười cười cảm ơn đối với mấy lời của chuyên viên trang điểm, quay đầu, lại nói với người đàn ông, "Anh trước chờ tôi một lát đã."
Cúi đầu, cô ở trên di động tìm được số điện thoại của Đạo diễn Lâm.
Ôn Ninh gọi điện thoại qua, chỉ là vẫn luôn không có người nghe máy. Lần thứ hai cô gọi lại, đối phương vẫn ở trạng thái "Bận rộn, không thể nghe máy".
Mím môi, Ôn Ninh đứng lên, hạ quyết định, "Vậy được rồi, chúng tôi hiện tại cùng anh qua đó."
Cô đem một bọc nhỏ trên bàn trang điểm cầm theo, với Lộ Lộ cùng nhau mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang này rất dài.
Bốn phía là phòng trang điểm cùng phòng nghỉ, thỉnh thoảng có chuyên viên trang điểm hoặc là nhân viên công tác ra ra vào vào, dọc theo đường đi Ôn Ninh gặp phải không ít diễn viên lúc trước cùng nhau đóng phim ở đoàn, các cô đều gật đầu chào hỏi nhau.
Phòng nghỉ của đạo diễn ở tầng trên cùng, bọn họ đi thang máy lên. Trong không gian nhỏ chật hẹp, tiếng ho khan của người đàn ông phá lệ nghe rất rõ ràng.
Ôn Ninh nghe thấy được, quan tâm mà nói: "Hôm nay hoạt động kết thúc anh nên đến bệnh viện nhìn xem đi, miễn cho bệnh tình càng kéo dài nghiêm trọng."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở, Ôn tiểu thư thật là một người thiện lương."
Ra khỏi thang máy, bước chân người nọ thả chậm lại.
Hắn nhìn về phía Ôn Ninh, ánh mắt sáng quắc theo thời gian dài dừng lại ở trên mặt Ôn Ninh, mang theo vẻ tán thưởng không che dấu, vẻ mặt đó hệt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Cười cười, hắn thực lòng mà khen cô: "Ôn tiểu thư, hôm nay cô trang điểm thật là đẹp, tôi chưa bao giờ thấy qua nữ minh tinh nào đẹp hơn cô cả."
Lời nói tuy là lời hay, nhưng giọng nói lại hàm chứa vài phần ý tứ tiếc hận.
Ôn Ninh bị nhìn đến nổi hết cả da gà.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô của người đàn ông này ở phòng trang điểm, cô đã cảm thấy người này giống như đã từng quen biết, nhưng gương mặt này lại hoàn toàn xa lạ.
Vô luận có ở nơi sâu thẳm trong ký ức, cô cũng không nghĩ được rốt cuộc đã gặp qua người này ở chỗ nào.
Loại cảm giác này quá kỳ quái.
Ngươi đàn ông thấy Ôn Ninh đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía cô, hỏi một câu, "Làm sao vậy? Thân thể Ôn tiểu thư không thoải mái sao?"
Hai người trầm mặc đối diện, đột nhiên, như có một đạo quang trong đầu cô sáng lên, Ôn Ninh rốt cuộc nhớ lại!
Cho dù mặt mũi không giống nhau, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nhưng là đôi mắt hắn, cùng đôi mắt người đàn ông ôm cô ngoài cửa giống nhau như đúc.
Đôi mắt cực nóng, lại điên cuồng, dục vọng bao hàm chiếm hữu cả đôi mắt ấy, cùng người trong trí nhớ của cô hoàn toàn trùng hợp.
"Tôi......" Tim Ôn Ninh đập rất nhanh mấy chụp, tay chậm rãi siết chặt lại.
"Làm sao vậy?" Hắn mỉm cười, lại một lần nữa hỏi.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của người đó, Ôn Ninh chỉ cảm thấy hô hấp của mình tất cả đều không thông thuận.
Cô cố gắng trấn định mở miệng, "Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, tôi có một chuỗi vòng tay quên ở phòng hóa trang, hiện tại tôi muốn quay lại lấy nó."
"Nhưng hiện tại thời gian đã không còn sớm."
Người đàn ông vén tay áo lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lộ ra vẻ khó xử, "Không bằng, cô để trợ lý của cô qua đó lấy, tôi đưa cô đi tìm đạo diễn trước."
"Không được." Ôn Ninh lập tức cự tuyệt.
Thái độ cô kiên quyết: "Chuỗi vòng tay kia đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, tôi cần phải tự mình đi lấy mới có thể an tâm. Như vậy đi, anh ở chỗ này chờ tôi, tôi tìm được vòng tay xong liền tới đây gặp anh."
Cô nói xong, lôi kéo tay Lộ Lộ muốn đi. Nhưng các cô mới vừa đi một bước, người đàn ông liền vươn tay, ngăn ở trước người các cô.
"Thật ngại, tôi không thể để cô đi được, đạo diễn nói, hiện tại phải đưa cô đi gặp ông ấy ngay, nếu đến muộn, tôi không thể báo cáo kết quả công tác với đạo diễn được."
Lộ Lộ mở to hai mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn hắn, lạnh giọng chất vấn: "Anh đang làm gì vậy? Anh có tư cách gì ngăn cản chúng tôi!"
"Đạo diễn phân phó tuy là mệnh lệnh, nhưng lời của nghệ sĩ nhà tôi nói anh nghe như gió thoảng bên tai sao?"
Lộ Lộ nói, duỗi tay lấy thẻ công tác của hắn xuống, nổi giận đùng đùng: "Anh tên Phùng Viễn Sơn đúng không? Được, tôi đã nhớ kỹ, tôi sẽ lập tức đi đến chỗ lãnh đạo khiếu nại anh, đến lúc đó tiền lương hay tiền thưởng cuối năm anh cũng đừng mong có!"
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu đi, liếc mắt nhìn Lộ Lộ một cái.
Trên mặt hắn vẫn duy trì mỉm cười, không hề bị lời nói của cô nàng uy hiếp, đôi mắt hơi hơi nheo lại, để lộ ra tín hiệu nguy hiểm, hệt như kẻ muốn giết người."
Lộ Lộ bị ánh mắt hung ác làm cho hoảng sợ, "Anh, thái độ này của anh là kiểu gì?!"
Nguyên bản lúc đầu Ôn Ninh chỉ là đối với hắn có một tia hoài nghi, nhưng hiện tại, cô đã có thể hoàn toàn xác định được ——Người đàn ông này tuyệt đối chính là tên biến thái đêm đó.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Là Chu Trạch Diễn gọi tới.
"Tôi nhận điện thoại trước đã." Cô ấn xuống phím tiếp nhận, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Trên tay bắt đầu toát ra ròng ròng mồ hôi mỏng, cô