Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Chương Hướng Duy cảm thấy lỗ tai tê dại.
"Dạ thôi ạ"
"Em không nên thử đâu", cậu lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên bản thân.
"Em không biết thử, không thử đâu"
Giọng điệu Hoắc Kham chẳng tỏ vẻ gì: "Duy Duy của chúng ta nhát gan ha"
Mặt Chương Hướng Duy đỏ chót, rõ ràng hắn dùng từ "của chúng ta", thế nhưng lại có cảm giác ái muội và dục vọng chiếm hữu như dùng từ "nhà chúng ta" vậy, cậu cắn cắn khóe môi để cho bản thân bình tĩnh lại.
Cậu không biết người đàn ông này thẳng tưng hay cong queo, dù thế nào thì người ta cũng vẫn sẽ là cao thủ, một mình mình solo với hắn, đánh hai hiệp là nằm xuống ngay thôi.
"Thầy Hoắc, thôi nhé ạ, em cúp máy đây"
Hoắc Kham đột nhiên nói: "Việc đổi cách xưng hô ở sân bay, tôi cũng cảm thấy cậu nghĩ như thế là đúng, sau nay lúc nghe điện thoại thì cứ gọi tôi như thế đi"
Không đợi Chương Hướng Duy lên tiếng, hắn lại tiếp lời: "Vì an toàn, cậu cũng có thể thay đổi linh hoạt"
Đầu óc Chương Hướng Duy có chút mông lung.
"Thay đổi? Đổi thế nào ạ?"
"Nói một chữ, hoặc điệp từ"* Hoắc Kham nói: "Đổi như thế đó"
Chương Hướng Duy theo bản năng gọi ra miệng: "Anh, anh ơi?"
*Lúc ở sân bay em bé gọi chú Hoắc là ca (1 chữ 哥) , xong bây giờ chú Hoắc lại bảo em bé gọi là ca ca (哥哥) =))) Dịch ra tiếng việt thì đều là anh hết á mọi người, còn chú Hoắc bảo vậy chắc là do gọi ca ca nghe tình thú hơn á =))))
Lát sau Hoắc Kham mới cất giọng trầm trầm: "Ừ"
Ngoan quá đi.
Nghe một cuộc điện thoại mà cả người Chương Hướng Duy đều cảm thấy rã rời.
"Em gọi thầy là anh có ổn không ạ?"
Hoắc Kham nói: "Ổn"
Cổ và mặt Chương Hướng Duy đều ửng hồng.
"Tại sao em lại cảm thấy không ổn lắm nhỉ?"
Hoắc Kham nói cho cậu biết nguyên nhân: "Đó là bởi vì cậu gọi thiếu rồi"
"...Dạ"
Chương Hướng Duy dùng một tay mở vòi nước, tay còn lại thì để dưới vòi nước hứng nước, vỗ vỗ lên mặt vài lần, cậu khẽ thở dài nhìn hình ảnh mình trong gương.
Khoảng cách của tui với việc lên cơn hứng tình, chắc chỉ còn....
Còn bao nhiêu chứ, không dám nghĩ nữa.
Tui chỉ mà chú bé gay chưa từng được ăn thịt, tại sao ngày nào cũng khiêu chiến giới hạn của tui vậy?
Tui khổ quá mà.
.
Lúc ăn cơm Hoắc Kham nhìn thấy một cái stt, là đứa nhỏ dùng acc clone "wwwww" đăng lên.
[Hôm nay tui đã không đi vòng qua cái bẫy kia...]
Đây là dòng trạng thái thứ ba trong tuần này của cậu, mỗi ngày một dòng, đều đặn như đi điểm danh.
Bây giờ Hoắc Kham cảm thấy cuộc sống cực kỳ thú vị, mỗi ngày đều có thứ đáng để mong chờ.
An Lợi liếc mắt nhìn thằng bạn già ôm điện thoại cười ngu.
"Lão Hoắc, tôi cảm thấy cậu gần đây càng ngày càng giống tàu hỏa nhập ma đấy"
Hoắc Kham ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc. Coi cậu "càng ngày càng giống" kia nhẹ như hoa rơi bên tai.
An Lợi lại lườm thêm phát nữa, đá chân người đối diện dưới gầm bàn.
"Anh Văn, nói gì đi"
Chu Văn tao nhã xiên đồ ăn.
"Thịt bò này ăn ngon đấy"
"...."
An Lợi đến gần nói: "Từ giờ đến lúc <Triều dâng> đóng máy chắc anh sẽ không tới đoàn phim nữa đâu nhỉ, thế sao không nhân dịp này khuyên cậu ta thêm vài câu đi?"
"Một người đã xây nhà, an cư lạc nghiệp ở trong lưới tình rồi thì tôi còn biết khuyên thế nào nữa?"
Chu Văn nhai cơm, giọng nói không quá rõ ràng: "Cậu chỉ biết mắng người, không hiểu chuyện tình cảm thì biết gì mà nói?"
Mặt An Lợi đen kịt, sao lại gắp lửa bỏ lên đầu tôi?
Y bất đắc dĩ nói: "Không phải là em không hiểu, chỉ là không muốn yêu đương thôi, sao phải miễn cưỡng bản thân làm gì chứ"
Chu Văn đặt đũa xuống, chậm rãi múc canh uống.
"Có mà cậu chỉ muốn hưởng thụ thì có"
An Lợi cười.
"Đấy là do tư tưởng của em thoáng thôi"
"Anh nhìn Lão Hoắc đi, trước đây trong lòng chẳng có ai, cuộc sống đơn giản, mục tiêu chỉ có một, đấy là đóng phim cho tốt, yêu vào một cái..."
Hoắc Kham lạnh lùng nhấc mí mắt lên.
"Làm sao?"
"Nếu như trên đầu chữ sắc có một cây đao, thế thì trên đầu chữ tình phải là một biển đao đấy"*
*Chơi chữ, trên đầu chữ sắc có bộ đao, ý chú Lợi là chú ý chỉ mê sắc thôi, còn chú Hoắc mê tình iu thì nguy hiểm hơn nhiều =))))
An Lợi nói: "Đến lúc nó rơi xuống á, cậu toi đời luôn"
Hoắc Kham không tỏ rõ ý kiến chỉ nhíu mày.
"Tôi đã toi chưa? Tôi vẫn tốt chán nhé"
"Bây giờ cậu toi rồi đấy", An Lợi tặc lưỡi.
"Toi rồi mà còn không tự nhận thức được, thân thể cậu bị trúng kịch độc, bệnh đã đến giai đoạn cuối, lại còn từ chối điều trị, nói chung bệnh này có hai chữ thôi, tình yêu"
.
Chu Văn bỗng nhiên đứng dậy.
"Tôi về đây"
An Lợi nhớ tới chuyện khác, kéo anh lại hạ giọng nói: "Đúng rồi, anh Văn này, cái cậu người mẫu bạn trai anh ấy, cậu ta với người cùng ngành có scandal gì à, tốt nhất là anh nên điều tra thử xem, đừng để bị cắm sừng"
Chu Văn gạt tay y ra, mặt mày bình thản lạnh nhạt.
"Cậu có thời gian rảnh rỗi quan tâm cả chuyện của tôi thì nửa cuối năm nay dành cả thời gian quản lý "thằng đệ" của cậu nữa nhé, hay cậu chê ngoài lúc công tác còn phải nỗ lực giúp ông chủ theo đuổi bà chủ chưa đủ mệt?"
An Lợi nhìn Chu Văn bỏ đi, buồn bực xoa xoa ấn đường.
"Tôi trêu chọc gì anh ta à?"
Hoắc Kham không thèm để ý đến y.
Phương Viên bưng hộp cơm ngồi gần lại.
"Sao anh Văn không già đi gì nhỉ?"
Hình ảnh của Chu Văn hiện lên trong đầu An Lợi, đúng là anh không thay đổi gì cả, mặt vẫn nhỏ, cằm nhọn thon gầy, nhưng tay anh rất to, một tay cũng có thể giữ chặt người khác.
Anh có dáng vẻ thư sinh yếu đuối, chân tay thon dài tinh tế, đặc biệt là vòng eo nhỏ, con gái phụ nữ đã từng tiếp xúc với anh đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán, mê anh như điếu đổ.
Những năm qua khi nói chuyện cùng anh, anh còn vung tay đẩy y, cũng từng đánh y.
Tâm tình anh lúc nào cũng lên xuống thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa nổi bão.
Bỗng dưng An Lợi nhận ra Chu Văn còn khó hiểu hơn cả Lão Hoắc, cũng may y không đi theo anh, người này quá khó đối phó.
Phương Viên nói xong cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ cùng nhau thảo luận lí do vì sao Chu Văn không già đi, cô lẩm bẩm nói: "Thầy Hoắc, anh An Lợi, hai người có phát hiện ra không, mẫu bạn trai của anh Văn đều là kiểu người dáng đẹp, cơ bụng cơ ngực đầy đủ, cực kì chuẩn man, lại còn ngầu ngầu không hay nói cười, giống như là...."
"Lúc ăn cơm sao lại nhiều lời thế"
Hoắc Kham xoi mói cau mày.
"Nước miếng phun cả vào người tôi đây này"
Phương Viên: "..."
Cùng lúc đó, Chương Hướng Duy đang ở khách sạn lướt weibo.
Cậu thấy trong siêu thoại của mình xuất hiện rất nhiều bài đăng mắng mỏ Trần Hương Hương, nói cô lúc ở sân bay toàn nghiêm mặt, không làm gì, thư cũng không cầm, cô cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, cô tự cho mình là ai chứ.
Làm trợ lý nhưng không làm cho tử tế, hay là muốn ra mắt luôn cho rồi, chẳng biết thân biết phận gì cả.
Chương Hướng Duy cuộn chân lại, nhíu chặt lông mày.
"Tại sao họ lại như vậy?"
"Có thể hiểu được mà"