Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Quả lê an tĩnh
Tân Cách là một trong năm tạp chí đại nam đứng đầu, những nghệ sĩ tuyến đầu khi chụp ảnh có thể chọn nhiếp ảnh gia cho mình, cũng có thể yêu cầu chọn theo phong cách của bản thân, định ra chủ đề chính.
Chương Hướng Duy không có chỗ đứng cao như vậy, nên cậu thế nào cũng được.
Nhưng không ngờ là khi cậu vừa đến Tân Cách, nhiếp ảnh gia phụ trách lần này đã mời cậu vào văn phòng, thẳng thắn hỏi cậu có ý tưởng gì không.
Chương Hướng Duy nghĩ đến nhiếp ảnh gia bên Tân Duệ mới lên hot search gần đây vì không vừa ý nghệ sĩ tinh tướng muốn tự chọn trang phục, nói: "Ý tưởng? Em không có ạ"
Ánh mắt của Lâm Sơn Lam sắc bén phóng tới phía thiếu niên.
"Trong mắt cậu viết là có"
Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, người này có nghề khác là bác sĩ tâm lý à?
Lâm Sơn Lam không nhanh không chậm nói: "Nghề của chúng tôi ấy à, chính là thích việc đọc được câu chuyện trong mắt của người khác đấy"
Chương Hướng Duy thẫn thờ nghĩ, trong mắt mình có chuyện gì à? Cậu rũ mắt nhìn cốc cà phê đang bốc hơi, phảng phất ngửi thấy mùi vị đăng đắng nhàn nhạt.
"Thầy Lâm, mọi người nói với em đã chuẩn bị cho em một chủ đề, là <Đang trên đường>, có đúng không ạ?"
Lâm Sơn Lam: "Ừ"
Chương Hướng Duy: "Phong cách tổng thể của chủ đề là gì ạ? Là trước thấp sau cao hay là..."
Lâm Sơn Lam: "Chụp con đường nổi tiếng của cậu một cách chân thực nhất"
Lâm Sơn Lam nhìn thiếu niên ngồi đối diện: "Cậu có trước thấp à?"
Chương Hướng Duy ngại ngùng mà lắc đầu, bước chân đầu tiên của cậu trong giới giải trí đã là con đường hoa sáng ngời, làm gì có thời gian giẫm bùn vượt gian khổ.
Đầm lầy tối tăm không nhìn được mặt trời kia có biết bao người cả cũ cả mới vẫn đang giãy giụa tìm đường ra, còn cậu lại được bàn tay của vận mệnh nhấc cậu nhảy vọt qua.
Cho nên không phải là trước thấp sau cao.
.
Chương Hướng Duy lẩm bẩm một câu: "Nhưng mình cũng vừa mới bắt đầu bước đi thôi mà"
Lâm Sơn Lam ung dung thong thả uống một ngụm cà phê: "Không phải là đang trên đường rồi sao?"
"..." Đúng vậy.
Chương Hướng Duy mím môi, nói ra băn khoăn của mình: "Có thể chụp sự từng trải trong giới giải trí của em một cách chân thực, thế nhưng nó quá ngắn, em sợ là không đủ"
"Đây không phải chuyện cậu cần lo lắng"
Lâm Sơn Lam đặt cà phê xuống, đứng dậy: "Tôi sang chỗ phòng chụp xem, cậu đi trang điểm đi, một lát nữa tôi đến tìm cậu"
"Đợi chút ạ!" Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông nuôi râu, còn buộc một bím tóc cao cao trước mặt.
"Thầy Lâm, em muốn hỏi thầy một vấn đề"
Lâm Sơn Lam dừng bước quay đầu lại.
Chương Hướng Duy nhìn hắn chăm chú: "Em nghe nói là thầy muốn chụp em, tại sao thế ạ?"
Lâm Sơn Lam không nói gì.
Bầu không khí bỗng dưng hơi vi diệu .
Trong lòng Chương Hướng Duy bắt đầu bồn chồn, sao lại không nói gì, hay là có nguyên nhân không thể nói?
Ngay lúc đầu Chương Hướng Duy sắp mọc cả hoa, mới có tiếng trả lời: "Dễ chụp"
Chương Hướng Duy ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Dạ?"
Lâm Sơn Lam cúi đầu nhìn mẫu ảnh lần này của mình: "Cậu không biết bản thân mình đẹp à?"
"Biết ạ" Chương Hướng Duy hoàn hồn, ngưng lại, rồi thành thật đáp: "Nhưng nét của em không đủ góc cạnh rõ ràng, không dễ chụp"
Nếu như cái gì cũng đẹp, thực ra trong mắt nhiếp ảnh gia giới thời trang không phải là quá tốt.
Còn không bằng chín điểm không đẹp, nhưng lại có một điểm hoàn mỹ.
Lâm Sơn lam nghe xong lời của thiếu niên, đáy mắt lặng lẽ lóe lên.
Lại im lặng, Chương Hướng Duy đứng lên, xoa xoa tóc nở nụ cười.
"Người bạn đi cùng em hôm nay cũng học nhiếp ảnh, cậu ấy nói với em như vậy ạ"
Lâm Sơn Lam bấm bấm tay, rồi lại gõ lạch cạch lên mặt bàn.
"Trong mắt những nhiếp ảnh gia bình thường, đúng là những người mặt thiếu góc cạnh sẽ khó chụp, thế nhưng với tôi thì sẽ không có chuyện đó xảy ra"
Nói xong thì quay đầu đi.
Hai tay Chương Hướng Duy nắm lại phía sau lưng, cậu do dự gọi: "Thầy Lâm ơi, em còn có một chuyện nữa muốn hỏi, có phải là thầy có một...."
"Lâm Hoa Lâm, là anh trai tôi" Lâm Sơn Lam không quay đầu lại mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Thắc mắc của Chương Hướng Duy đã được giải đáp, lúc cậu ở trên mạng nhìn thấy ảnh đã thấy rất giống nhau, gặp người thật rồi, cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Họ thật sự là anh em.
Một người là cao thủ giới biên kịch, một người là nhiếp ảnh gia nổi tiếng đang lên, cả hai người đều rất xuất sắc.
Mà em trai còn đứng cao hơn cả anh trai, thành thục hơn cả anh mình.
Tính cách cả hai cũng khác nhau một trời một vực, một người lạnh nhạt xa cách, một người ấm áp nhiệt tình.
Lần trước lúc ở thành phố A Chương Hướng Duy add wechat của Lâm Hoa Lâm, anh ta là một trong những người đăng nhiều bài nhất trong danh sách bạn bè của cậu.
Ngày nào cũng đăng, mỗi ngày phải đăng mười mấy hai mươi bài, phong cách bất biến của một trạch nam tiêu chuẩn.
Chương Hướng Duy lấy điện thoại ra tìm tên Lâm Hoa Lâm, suy tư về việc có nên gửi tin nhắn.
-Anh Hoa Lâm, em đang ở Tân Cách, gặp được em trai của anh, anh ấy là người phụ trách chụp cho em lần này đấy.
.
Lâm Hoa Lâm nhìn thấy tin nhắn, đang định trả lời, lại nhận được cuộc gọi của em trai mình.
Lâm Sơn Lam đi về phía phòng chụp, vừa đi vừa nói: "Anh"
Lâm Hoa Lâm cười hỏi: "Người yêu của anh Kham thế nào?"
Lâm Sơn Lam nói: "Khó chụp"
Lúc bình thường hắn ghét nhất người khác tinh tướng, thế mà vừa nãy ở văn phòng hắn còn tự tỏ ra tinh tướng.
Tận hai lần!
Lâm Sơn Lam muốn hộc máu.
Lâm Hoa Lâm không hiểu nói: "Sao lại khó chụp, đứa nhỏ đấy đẹp như tiểu tiên đồng ấy"
"Đẹp cũng chia ra làm nhiều loại lắm anh, cậu ấy chính là loại không dễ chụp"
Lâm Sơn Lam đau đầu day thái dương: "Lần này chắc em phải tự đập biển hiệu của chính mình rồi"
Lâm Hoa Lâm nói: "Em trai à, chắc không đến mức vậy đâu? Chú được người ta gọi là ngôi sao đang lên của giới nhiếp ảnh đấy"
Lâm Sơn Lam nhìn anh mình cười trên nỗi đau của người khác: "Em không hay chụp kiểu hình như Chương Hướng Duy, bình thường em chỉ chụp... "
Lâm Hoa Lâm tiếp lời: "Chụp kiểu xấu chứ gì, anh nhìn thấy rồi"
Lâm Sơn Lam: "...."
Lâm Hoa Lâm giữ lại chút lương tâm mà không trêu nữa, bất đắc dĩ nói: "Biết không phải sở trường, sao chú còn nhận?"
Lâm Sơn Lam dừng bước, chỉ là hắn tò mò, không biết là người như thế nào có thể khiến anh Kham mê mệt, cam tâm tình nguyện mà lấy cả tiền đồ lẫn vinh quang của mình làm tiền cược, đánh cược một lần.
24CP vốn là không nên tồn tại, thế mà nó vẫn tồn tại một cách vi diệu.
Đúng là giống như bọn họ rỉ tai nhau.
"Muốn thử thách bản thân mình" Lâm Sơn Lam nói.
"Tốt lắm" Lâm Hoa Lâm nói: "Thử rồi mới biết mình không làm nổi"
Khóe miệng Lâm Sơn Lam giật giật.
Lâm Hoa Lâm vui vẻ kêu lên: "Ôi ôi, tự dưng anh có linh cảm, không nói nữa nhé"
Trước khi tắt máy, bỗng nhớ ra chuyện gì, anh đột nhiên nói: "Đôi mắt!"
"Lần đầu tiên anh gặp Chương Hướng Duy, thứ ấn tượng đầu tiên là đôi mắt của cậu ấy, anh cảm thấy chú có thể chú trọng vào phần trên đấy, có thể chụp được thứ chú muốn"
Lâm Sơn Lam đang để tay trên đầu, buồn bực vuốt ngược tóc ra sau.
Đúng là đôi mắt rất đẹp, long lanh, sáng trong, như chứa đựng một thế giới, một câu chuyện cổ tích, thế nhưng vẫn rất khó chụp.
Mắt thẩm mỹ của giới thời trang vẫn luôn khác biệt với mắt thẩm mỹ của đại chúng.
Đối với giới thời trang mà nói, khuyết điểm mới là vẻ đẹp tự nhiên nhất, là cánh cửa để khai phá mọi thứ.
Còn sự hoàn mỹ là lớp màng, là bình phong ngăn cản nhiếp ảnh gia có thể chạm đến linh hồn của người mẫu.
.
"Với cả, chú đừng có dùng cách mà chú hay chụp người mẫu để chụp Chương Hướng Duy đấy nhé, đừng có cho cậu ấy mặc mấy bộ đồ kỳ quặc, cũng không cần làm mấy cái tạo hình xấu hoắc đâu nhá"
Lâm Hoa Lâm thao thao bất tuyệt: "Chụp theo kiểu một đứa trẻ sạch sẽ, thành thật chân chất, giữ nguyên trạng thái vốn có là được, giống như nước khoáng nguyên vị trong vắt không bị ô nhiễm ấy"
Lâm Sơn Lam cau mày: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, ảnh bìa cần phải có cảm xúc, phải đánh vào thị giác người nhìn"
Lâm Hoa Lâm chẳng thèm nể mặt mà cười nhạo: "Nhưng mà phong cách của Tân Cách bọn chú là xấu á, nhất là lần trước bọn chú chụp một nhóm nhạc nữ trẻ ấy, mấy chị em thanh xuân thuần khiết trông có khác gì mấy bà chị ở nông thôn ngồi may đế giày đâu, vừa xấu vừa quê một cục..."
"Tút tút tút"
Lâm Sơn Lam tắt máy, đứng ở hành lang một lát rồi lấy một tấm thẻ màu xám tro, đi vào một căn phòng trống, ấn một dãy số.
Điện thoại được nhận, Lâm Sơn Lam nghe được âm thanh đầu bên kia, thái độ cũng mềm mỏng hơn, còn có thêm vài phần kính trọng: "Anh Kham ạ"
Hoắc Kham hỏi: "Chụp chưa?"
"Vẫn chưa ạ" Lâm Sơn Lam uyển chuyển nói: "Em không tìm được linh cảm, chắc là phải tốn chút thời gian của anh ạ"
Hoắc Kham nhàn nhạt nói: "Tốn bao nhiêu thời gian cũng được, có thể chụp tốt không?"
Sự ngột ngạt vô hình được truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Lâm Sơn Lam xoa xoa mặt, khát vọng cầu sinh vọt lên đỉnh đầu, hắn không dám nói là "Em sẽ cố gắng hết sức", mà phải nói là "Có thể ạ"
"Vậy thì tốt", Hoắc Kham nở nụ cười nhẹ, "Muốn tôi giải đáp chuyện gì?"
Lâm Sơn Lam nói: "Không biết trong mắt anh Kham, Chương Hướng Duy là người như thế nào, anh còn vì cậu ấy mà mở đường, nên em mong anh có thể nói đôi lời nhận xét được không ạ, em cần một phương hướng đại khái, thì trong đầu mới có thể dựng một cái khung"
Hoắc Kham hàn huyên với Lâm Sơn Lam một hồi, rồi cau may mở mạng ra tìm gì đó.
Nhân viên công tác không dám tiến lên đưa quần áo cho hắn, đành phải dùng ánh mắt mạnh mẽ gửi tín hiệu cầu cứu viện về phía An Lợi đang đi đến.
An Lợi giống như Chúa cứu thế, dưới ánh mắt bội phục cùng cảm tạ của nhân viên mà đi về phía nguồn gốc của áp suất thấp đang tỏa ra.
"Làm sao, việc chụp ảnh không thuận lợi à?"
Hoắc Kham vẫn đang lướt trang web.
An Lợi liếc nhìn, hắn đang tìm nội dung và phong cách những năm qua của Tân Cách.
"..."
An Lợi nhìn dây cáp vẫn đang đeo trên người thằng bạn già, cảm thấy đối với cái loại thê nô như hắn hết sức cạn lời, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
"Lão Hoắc, hay là tôi đóng gói cậu lại, gửi bưu điện qua đấy nhé ?"
Hoắc Kham hỏi: "Tạp chí điện tử là sao?"
An Lợi lườm hắn một cái, vị này đã càn quét tất cả những tạp chí chính cống tuyến một, thế mà lại hỏi y câu này, buồn cười quá đi mất.
"Là sẽ xuất bản ở trên mạng, có ảnh, video, cũng cả một đoạn phỏng vấn bằng chữ, đầu tiên sẽ bán công khai trên mạng, mỗi quyển là một mã, đại