Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Quá trình Chương Hướng Duy ký với Tân Ngu rất thuận lợi, cũng đơn giản hơn cậu nghĩ.
Tân Ngu không đăng thông báo chính thức.
Nhưng Chương Hướng Duy không để tâm lắm, phòng làm việc đỉnh như vậy, lúc nào nên đăng thông báo chính thức cũng sẽ có kế hoạch.
Chỉ cần chờ đợi.
Trợ lý của Chương Hướng Duy vẫn chỉ có chị Hương Hương, nhưng người đại diện thì thay đổi.
Đổi thành Chu Văn danh tiếng lừng lẫy, là người đại diện kim bài nổi danh trong giới, cũng là bạn nối khố của Hoắc Kham.
Lần đầu tiên Chương Hướng Duy gặp người đại diện là ở một quán trà, cậu lo lắng như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên: "Chào chú Văn ạ"
Chu Văn nâng chén châm trà: "Không cần câu nệ"
Chương Hướng Duy ngồi xuống, hai tay để trên đùi, thẳng lưng, đến con mắt cũng không di chuyển.
"Lúc trước lão Hoắc vẫn ở Giai Lịch, dưới trướng tôi cũng không có nghệ sĩ nào khác, chỉ có mình cậu ta, sau đó hợp đồng hết hạn cậu ta tự ra ngoài làm độc lập, tôi cũng lười đổi công ty, nên đi theo"
Chu Văn đẩy một chén trà đến trước mặt thiếu niên: "Cậu là nghệ sĩ thứ hai tôi dẫn dắt"
Chương Hướng Duy đưa hai tay ra nhận chén trà, theo bản năng liếc nhìn nhẫn ngọc trên tay đối phương.
Nhẫn ngọc tạo cảm giác lạnh lùng, tôn lên bàn tay trắng đến tái nhợt của anh, trông giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong triển lãm.
"Cháu nhất định sẽ chăm chỉ đóng phim", Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói.
Chu Văn nhìn cậu, vẻ mặt của thiếu niên cực kỳ trịnh trọng, dường như câu tiếp theo mà cậu nói sẽ là "Cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho thầy Hoắc" vậy, anh không khỏi nở nụ cười.
Chương Hướng Duy: "???"
Chu Văn: "Cậu rất ngoan"
Chương Hướng Duy: "..."
Chu Văn: "Ngoan là ưu điểm của cậu, nhưng cũng sẽ là yếu điểm"
Chương Hướng Duy không phản bác.
Chu Văn vắt chân lên nhau, nhìn cậu: "Muốn chúng tôi xây dựng cho cậu hình tượng như thế nào? Thiết lập cho cậu thành người ra sao?"
Tim Chương Hướng Duy đột nhiên đập mạnh, cậu không muốn, không muốn tính cách của mình phải do người khác đắp nặn, sẽ bị phản tác dụng.
Nghĩ thế nào, Chương Hướng Duy liền nói thế ấy: "Chú Văn, có thể không cần thiết lập hình tượng không ạ? Những nhãn mác đó có thể sẽ đem lại lợi ích cho cháu, thế nhưng dán lên rồi rất khó xé đi, không cẩn thận còn có thể xé rách mất"
Nói xong còn thở dài, hằng ngày cậu đều làm quần chúng ăn dưa của các nghệ sĩ, có chút xúc động.
Nếu không muốn lật xe giữa đường, vậy thì đừng thiết lập tính cách.
"Thiết lập tính cách giống như đóng hàng, là một cách marketing theo kiểu đồ ăn liền, mục đính chính là có thể khiến khán giả có ấn tượng sâu sắc hơn"
Chu Văn nói nhẹ như mây gió: "Nếu cậu không thích, thì chúng tôi sẽ đổi cách khác"
Chương Hướng Duy hoảng hốt mà "vâng" một tiếng.
Tân Ngu không phải con rùa rụt đầu, nhưng Chương Hướng Duy lại có quyền quyết định tuyệt đối và có thể đưa ra sự lựa chọn, điều này khiến cậu khó có thể tin nổi.
Còn có, người đại diện kim bài của đại lão ôn hòa như vậy, tại sao lại có biệt danh là "Chu thái hậu"? "Thái hậu" đâu?
.
Chương Hướng Duy nhìn người đại diện đang thổi thổi lá trà, vẻ ngoài của anh rất yếu nhược, không hề có tính công kích, anh mặc một bộ tây trang màu đen, cổ áo và tay áo đều được là bằng phẳng, cài nút đến tận cổ, khiến người ta nhìn nhiều một chút cũng sẽ có cảm giác hơi nghẹt thở. Giống như cổ áo của chính mình bị cài cao đến tận cổ, không quá thoải mái.
Chương Hướng Duy lại liếc mắt nhìn gương mặt thanh tú của đối phương, phát hiện ra ngay cả lọn tóc bên thái dương của anh cũng được cắt sửa vào nếp, thập phần tinh tế.
Thoáng hiện ra một phần tính cách cố chấp của anh.
Thần kinh của Chương Hướng Duy nhạy cảm run lên, bản thân cậu tốt nhất vẫn nên cẩn thận mà đối phó thì hơn.
Chu Văn không để ý đánh giá của bà chủ tương lai: "Có từng nghĩ tham gia show giải trí không?"
Chương Hướng Duy sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu: "Không ạ"
"Ồ?", Chu Văn tỏ vẻ hứng thú, "Những năm qua người phất lên từ show giải trí ngày càng nhiều, dựa vào nó để vươn mình thu hút fan cũng không ít, tại sao cậu lại không muốn?"
Chương Hướng Duy nói: "Cháu không phù hợp ạ"
Chu Văn nhướng mày: "Sao lại không phù hợp?"
"Cháu có rất nhiều thói quen xấu" Chương Hướng Duy vặn vặn ngón tay, cứ kể một chuyện lại vặn ngón tay một lần: "Khi ăn đồ mình thích, cháu sẽ chép miệng, khi vui vẻ sẽ rung chân, sẽ nhảy chân sáo, lúc không vui, sẽ không giữ được miệng..."
Chu Văn xoay nhẫn ngọc, nghe thiếu niên nói về thói quen xấu của mình, cảm thấy hiểu tại sao lão Hoắc lại coi trọng đứa nhỏ này.
Vừa chân thành lại vừa thuần khiết, dụ dỗ người ta muốn đến gần.
.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hoắc Kham mở cửa tiến vào, trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mắt Chương Hướng Duy sáng lên, đuôi nhỏ cũng run rẩy: "Thầy Hoắc, thầy tan làm rồi ạ"
Vẻ mệt mỏi giữa chân mày của Hoắc Kham bay màu ngay lập tức: "Ừm"
Cuối cùng quay sang nói với Chu Văn: "An Tử với Tiểu Phương đều ở phòng bên cạnh, còn mỗi anh chưa đi thôi đấy"
"..." Chu Văn đứng dậy rời đi.
Chương Hướng Duy chẳng hề để ý Chu Văn đã đi mất, đôi mắt vẫn luôn dán lên người đàn ông kia, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại: "Mấy hôm nay thầy đều tan làm muộn hơn cả em"
Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ đang ngước mắt nhìn mình, ngón tay xoa xoa, muốn gãi cằm em ấy ghê. (huhu)
"Mệt quá" Hoắc Kham mở ghế ra ngồi xuống, ngửa đầu ra sau, thở dài nặng nề, bày ra dáng vẻ rất mệt mỏi.
Chương Hướng Duy bật thốt lên: "Nếu không thì để em bóp vai cho thầy nhé ạ?"
Nói xong cậu cũng sợ ngây người.
Tui vừa mới nói gì vậy? Tui hông có nói gì hết.
Không hề, tui không hề lên tiếng, tui chưa mở miệng.
Hoắc Kham sửng sốt, nheo mắt nỗ lực giả vở giả chết để lừa đứa nhỏ, nhếch môi: "Được, vậy làm phiền Duy Duy rồi"
Lỗ chân lông trên người Chương Hướng Duy nở hết cả ra, tay chân gượng gạo: "Em, em chỉ nói đại thế thôi"
Hoắc Kham nghe xong, mặt mũi không cảm xúc: "Thế à?"
Chương Hướng Duy muốn khóc: "Vậy em bóp vai cho thầy"
.
Không bao lâu sau Hoắc Kham hối hận rồi, đứa nhỏ đứng sau lưng hắn, căng thẳng nhỏ giọng hít thở, ngón tay đặt trên bả vai hắn run rẩy.
Đúng là đòi mạng người ta mà.
Nhưng lại không nỡ bảo đứa nhỏ dừng lại.
Hoắc Kham nhắm mắt ôn lời thoại, ôn một lượt lời thoại hôm nay, lại ôn một lượt lời thoại cho ngày mai.
Ôn hết rồi mới tìm chủ đề bắt chuyện: "Duy Duy, tôi mong em coi Tân Ngu như gia đình, coi đoàn đội là người của mình, có ý tưởng gì thì cứ nói ra"
Chương Hướng Duy nói: "Vâng ạ, em sẽ nói với chú Văn"
Hoắc Kham trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Nói với tôi cũng được"
Mặt Chương Hướng Duy hơi nóng: "Vâng ạ"
Cậu bóp vai cho hắn rất tốn sức, bởi vì vai của đối phương dày, cơ bắp lại rắn rỏi, không dùng sức thì không bóp nổi.
Nhưng chỉ cần hơi dùng sức, là lại cảm thấy hình như cái áo sơ mi này hơi mỏng.
Nhiệt độ cơ thể và đường nét của đối phương cậu đều có thể sờ được rõ ràng, nóng phỏng cả tay.
Không nên nghĩ nhiều, không nên tưởng tượng, không nên rụt tay lại, mình phải bình tĩnh.
Coi như là đang đóng phim đi, mình đang trong