Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Có được không?
Đương nhiên là được ạ! Được một trăm một triệu lần luôn !!!
Là Tân Ngu đó, là tâm huyết của Hoắc Kham đó, sau lưng hắn là một mạng lưới quan hệ rộng không tưởng, cũng là một chuỗi tài nguyên nhìn không thấu.
Chương Hướng Duy cảm thấy pháo hoa đang nổ ầm ầm bên tai, khiến đầu cậu ong ong: "Em có thể ạ?"
Hoắc Kham nói: "Em muốn, là được"
Pháo hoa bên tai như nổ thành từng đóa từng đóa trong trước mắt Chương Hướng Duy: "Vì sao ạ?"
Hoắc Kham dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi ngược lại: "Duy Duy cảm thấy vì sao?"
Chương Hướng Duy đối diện với đôi mắt đào hoa chứa đựng thâm tình của người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, trong nháy mắt đó, cậu ngửi thấy hương thơm bay ra từ trong cạm bẫy, mê hoặc tâm trí cậu.
Cậu phảng phất nghe thấy âm thanh bên tai đang nói với cậu, nhảy xuống đi, nhảy xuống, nhảy đi nào, nhảy đi nhảy đi.
Ngay khoảnh khắc bị đầu độc chuẩn bị dẫm vào cấm khu, Chương Hướng Duy tỉnh táo lại.
"Không biết ạ"
Chương Hướng Duy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em không biết, thầy Hoắc có thể nói cho em biết được không ạ?"
Đôi mắt đang giương lên của Hoắc Kham giật giật, đúng là bé ngoan không dễ bị lừa gạt như vẻ bề ngoài của cậu, thế mà có thể bình tĩnh lại ngay tại thời khắc sống còn.
Thậm chí còn đá quả bóng ngược lại cho hắn, đúng là một nhóc con ranh mãnh.
.
"Ký với em đương nhiên là có lí do"
Hoắc Kham nói: "Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác Tân Ngu sẽ lo liệu ổn thỏa"
Chương Hướng Duy nhìn đôi mắt sâu và lông mi dài rậm của người đàn ông kia, lại có cảm giác hơi mê muội: "Người đại diện của em thì..."
Hoắc Kham gật đầu: "Sẽ lo liệu hết tất cả"
Chương Hướng Duy dành một chút thời gian để lấy hơi, cậu đặt điện thoại đối diện với mặt tường, lát sau mới quay camera lại: "Thầy Hoắc ơi, lời thầy nói là thật ạ?"
"Thầy xác định là muốn ký với em ạ, chính là em ạ..." cậu tự chỉ vào mặt mình, đôi mắt mở to, "Ký với Chương Hướng Duy ạ?"
Hoắc Kham bị chọc cười bởi phản ứng của đứa nhỏ: "Thầy Hoắc là kẻ ngốc sao?"
Chương Hướng Duy đỏ mặt: "Em từng xem tin tức, Tân Ngu không ký nhận nghệ sĩ"
Hoắc Kham nhíu mày: "Trước khác, nay khác"
"Giống như một loại quả, trước đây không muốn ăn, không hề thích, bỗng nhiên một ngày nhìn thấy, cảm giác trông có vẻ ngon đó, nên ăn thử, ăn thử rồi mới phát hiện ra rằng hóa ra ăn ngon hơn mình nghĩ rất nhiều, thế là biến thành loại quả được yêu thích nhất"
Trên mặt Hoắc Kham chẳng có mấy biểu cảm: "Con người đều dần trưởng thành, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi theo, có vấn đề gì không?"
Chương Hướng Duy mấp máy môi, không có vấn đề gì ạ.
Thế nhưng danh hiệu "nghệ sĩ đầu tiên" được ký hợp đồng quá nặng nề, cảm giác như một hồi gió tanh mưa máu đang rơi ngay bên chân mình vậy.
Thời cơ không thể biết được là tốt hay là xấu, mọi việc đều không thể nào nói trước.
Cảm tính và lý trí của Chương Hướng Duy đánh nhau ầm ĩ, cũng cùng nhau chết máy: "Vậy em có thể cân nhắc một chút không ạ?"
Hoắc Kham nói: "Có thể"
Xong lại nói thêm: "Nhưng không thể cân nhắc quá lâu đâu"
Chương Hướng Duy né tránh ánh mắt của đối phương: "Vậy em tắt...
Chữ "máy" vừa đến bên mép, lại nghe hắn nói: "Em có hai phút"
"..."
Chương Hướng Duy ngây dại, hai phút thì làm được gì chứ, còn không đủ thời gian để cậu điều chỉnh lại cảm xúc nữa.
Làm thế nào bây giờ, nên hỏi ý kiến ai đây?
Anh Nhiếp, bố mẹ, Vương Trình, chị Hương Hương, những cái tên lần lượt lóe lên trong đầu cậu, ngay cả cô Tưởng với anh Hoa Lâm cũng xuất hiện theo.
Nhưng không ai được chọn cả, đều bị Chương Hướng Duy gạt đi, cuộc đời của chính mình, có thể do chính mình quyết định không?
Có thể sao? Có thể không?
.
Trong video vang lên âm thanh trầm thấp: "Hết giờ rồi"
Chương Hướng Duy hồi phục tinh thần, nhìn người đàn ông chẳng biết đã bắt đầu châm thuốc lá từ lúc nào.
Hoắc Kham ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế sopha, tản ra tư thái trầm ổn, nhưng nội tâm của hắn lại là một viễn cảnh khác.
Kẹo để dụ dỗ đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị sẵn đây rồi.
Một làn khói mỏng che lấp màn hình, Chương Hướng Duy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông kia, theo bản năng cầm điện thoại lên, chỉ nghe được giọng hắn: "Cân nhắc thế nào rồi?"
Chương Hướng Duy há miệng: "Em..."
Hoắc Kham: "Hửm?"
Chương Hướng Duy cắn chặt môi giữa hàm răng.
Hoắc Kham vừa đau lòng lại có chút nóng nảy, sao lại phải cắn môi chứ, hầu kết hắn lăn lăn: "Không cần vội, từ từ nói"
Chương Hướng Duy nhìn thẳng hắn, dùng ánh mắt cực kì hồn nhiên nhìn hắn: "Thầy Hoắc ơi"
Sau lưng Hoắc Kham ngứa râm ran.
Chương Hướng Duy chớp mắt nói: "Em muốn làm diễn viên, chọn lựa kịch bản tốt, có nhiều tác phẩm hay"
Hoắc Kham rít một hơi thuốc dài: "Rất tốt"
Chương Hướng Duy mím khóe miệng đang muốn cong lên: "Thầy Hoắc, sau này làm phiền thầy rồi"
Hoắc Kham ngẩn người: "Vậy là..."
Hắn ngậm điếu thuốc đến gần, ngón trỏ di chuyển theo đường nét khuôn mặt của đứa nhỏ: "Chào mừng em, bạn nhỏ"
.
Lúc Chương Hướng Duy mở cửa đi ra, cả mắt lẫn chóp mũi đều ửng đỏ.
Vương Trình đứng chờ ở cửa trầm mặt, cảm xúc của cậu ta giống như bị người bạn tốt này nắm giữ, cậu ta đứng đằng sau lên tiếng càu nhàu.
"Tại sao lại khóc? Đừng quan tâm mấy đứa ngu ngốc trên mạng, đều là những thứ chẳng sống nổi đến ngày mai"
Trần Hương Hương biết sự tình không đơn giản như vậy, nghệ sĩ của cô có khả năng chịu áp lực khá tốt, cô thấp giọng hỏi: "Thầy Hoắc tìm em?"
Chương Hướng Duy nhìn trợ lý và huynh đệ của mình, sự kích động lại khiến hốc mắt cậu nóng lên: "Chị Hương Hương, Lão Vương, em có công ty rồi"
Cả thế giới chìm vào im lặng.
Trần Hương Hương đỡ trán hỏi Vương Trình: "Tôi có nghe nhầm không?"
Vương Trình không khua môi múa mép như mọi khi, cậu ta nhìn chằm chằm Chương Hướng Duy: "Xảy ra chuyện gì?"
Chương Hướng Duy tóm tắt lại sự việc.
Huyết thái dương của Vương Trình nhảy thình thịch đầy khiếp sợ, đệch mợ nó!
Mẹ thằng chó già này! Đụ má!
Chương Hướng Duy bị vẻ hung ác trên người Vương Trình dọa sợ, cậu đưa tay kéo đối phương: "Lão Vương, cậu..."
Vương Trình chạm phải sự nghi hoặc trong mắt cậu, giật giật môi, cười mắng: "Sắp nổ tung rồi đây, tớ phải đi vệ sinh đã"
Chương Hướng Duy nhìn bóng lưng Vương Trình, đi vệ sinh thôi mà, sao trông giống như định đi giết người vậy.
"Tiểu Duy", Trần Hương Hương gọi cậu, hỏi những vấn đề liên quan đến lợi ích khác, "Thế hợp đồng thì sao? Bàn bạc thế nào?"
Chương Hướng Duy còn chưa bàn tới chuyện đó: "Về đoàn phim rồi lại nói ạ"
"Vậy...", Trần Hương Hương còn định nói gì đó, thì ngay lúc này Lâm Sơn Lam xuất hiện, gọi Chương Hướng Duy đi mất.
Chương Hướng Duy vừa đi vừa ngoái đầu lại nói: "Chị Hương Hương, chị đừng lo, em bàn bạc xong cả rồi"
Trần Hương Hương miễn cưỡng cười cười, bàn bạc cái gì, bàn gì mà xong rồi? Em trai à, em đừng có bị người ta lừa đi đó.
Không nói đến cục đường sứt mẻ của cp gây ra huyết án kia, lại còn các loại tin đồn xoay quanh chuyện bên Tân Cách, thì thông cáo Chương Hướng Duy ký với công ty xuất hiện một cách quá kì lạ.
Tuy rằng trước đó cũng có thông cáo tương tự, nói Chương Hướng Duy vốn không phải dân nghiệp dư, cậu đã ký với Tân Ngu, chỉ là chưa có thông báo, Hoắc Kham chẳng qua là đang tự tay dẫn dắt người mới của mình, nhưng so với chuyện hôm nay, chỉ là mưa bay.
Trận chiến lần này, có thể so với cá diếc sang sông, mênh mông cả một đàn lớn.
Nếu nhìn vào kết quả căn cứ theo tình hiện tại, cô cảm giác Tân Ngu giống như là... đang lấy đà.
Nhưng có cần thiết không, Tân Ngu ký người mới, cần tốn nhiều tiền như vậy ư?
Trong lòng Trần Hương Hương thoáng qua cái gì đó, cô vội vã như lửa đốt đến mông, gọi điện cho anh Nhiếp.
"Anh Nhiếp ạ, Tiểu Duy nói em ấy nói chuyện với thầy Hoắc, sẽ ký với Tân Ngu"
"Ký chứ"
"???"
Tô Nhiếp nói: "Tôi sẽ đàm phán với Tân Ngu sau"
Trần Hương Hương bị ngữ khí thản nhiên như đang nói chuyện về thời tiết của Tô Nhiếp làm cho ngây ngẩn, cứ như vậy luôn hả?
"Anh không cảm thấy tối nay.." cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc đang lan tỏa trong đầu mình, "Không đúng, là từ lúc <Triều dâng> khởi quay đến nay..."
Tô Nhiếp cắt ngang: "Cô với Tiểu Chương có quan hệ như thế nào?"
Trần Hương Hương: "Trợ lý ạ"
Tô Nhiếp: "Tôi còn tưởng cô là mẹ cậu ta đấy"
Trần Hương Hương: "..."
"Những lúc có chuyện phải lo nghĩ, tốt nhất nên làm thử một phép trừ, khoanh tròn vào trọng điểm, đừng quan tâm quá nhiều thứ"
Ngữ điệu ôn hòa xen lẫn ngạo mạn của Tô Nhiếp vang lên, giọng hắn luôn như vậy: "Sớm muộn gì Tiểu Chương cũng sẽ phải tìm công ty, Tân Ngu có nhân mạch, tài nguyên, nhiệt độ, có nhân vật top1 giới phim ảnh tọa trấn, chẳng thiếu thứ gì, mọi mặt đều mạnh, đối với cậu ta là sự lựa chọn tốt nhất"
Trần Hương Hương trầm ngâm, đúng vậy, cô không có gì để dị nghị.
"Nhưng..."
Tô Nhiếp lần thứ hai cắt lời cô: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là...kết quả như thế nào"
"Kết quả hiện tại, Tiểu Chương rất nhanh sẽ trở thành nghệ sĩ của Tân Ngu, điều đang chờ đợi cậu ta chính là hành trình theo đuổi giấc mơ, mưa gió khó khăn đương nhiên vẫn sẽ có, nhưng nhỏ bé đến nỗi chẳng đáng nói đến"
Đúng là nghe như happy ending, cả nhà đều vui vậy.
Trần Hương Hương dần bị thuyết phục: "Tiểu Duy rất sợ thầy Hoắc, lại không có chống lưng, em sợ em ấy trở thành nghệ sĩ của anh ta, sẽ chịu thiệt"
Tô Nhiếp cười khẽ: "Cậu ta vào Tân Ngu, cô vẫn là trợ lý duy nhất của cậu ấy, không yên tâm thì cứ chờ xem"
Trần Hương Hương kinh ngạc, Tân Ngu ký với Tiểu Duy, sẽ không chuẩn bị đoàn đội mới cho em ấy ư? Không hợp với lẽ thường chút nào.
Tại sao Tô Nhiếp lại nói như vậy? Lại còn rất bình tĩnh.
Bỗng nhiên có một suy đoán hiện hữu trong lòng Trần Hương Hương, cô hít một ngụm khí lạnh, không cảm xúc hỏi: "Anh Nhiếp, anh biết thầy Hoắc sao?"
Tô Nhiếp nói: "Ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh, có ai mà không biết"
Trần Hương Hương lại hỏi: "Vậy anh ta có quen biết anh không?"
Tô Nhiếp chẳng hề lâm vào im lặng hay lúng túng như cô nghĩ, vẫn là giọng điệu ngạo mạn như không khiến người ta quá khó chịu: "Chuyện này thì cô phải hỏi anh ta"
Trần Hương Hương yên lặng.
Cách điện thoại không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không nghe ra cảm xúc gì khác, cô thất bại mà xoa xoa bụng cách một lớp quần áo.
"Cậu của Tiểu Duy ở cạnh anh à? Có thế cho em nói chuyện một hai câu không?"
Tô Nhiếp ngáp: "Đang ở nhà bếp nấu đồ ăn khuya, lát quay lại anh ấy sẽ gọi điện cho cháu trai mình sau"
Sau đó hắn cúp máy.
Trần Hương Hương hóa đá, cô đứng nhìn trần nhà một lúc, trợn trắng mắt, đến bây giờ, nếu cô còn chưa hiểu rõ ẩn tình đằng sau mọi chuyện, thì chắc chắn cô bị ngu rồi.
Hố! Hố! Hố! Tất cả