Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Bức ảnh này là chụp ngày hôm qua.
Bối cảnh lúc đó ở trong núi, khi đó chưa bắt đầu quay, Hoắc Kham với đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây tán gẫu,
Trong lúc đang nói chuyện thì Chu Văn gọi điện thoại tới, hắn không hề biết rằng trong khi hắn đang nghe điện thoại, đứa nhỏ lén lút ở đằng sau nghịch vạt áo của hắn.
Tóc dài đen sẫm rơi trên đầu vai, cậu hơi cúi mặt lộ ra gò má với độ cong dịu dàng ngoan ngoãn, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vẻ ngượng ngùng cùng vẻ mặt mê muội khi chìm trong tình yêu.
Mặt trời chói chang, cây cỏ rậm rạp, một đen một trắng, một lạnh nhạt một ấm áp.
Hình ảnh vừa hài hòa vừa đẹp đẽ.
Chu Nhất Tâm vẫn luôn quan sát phản ứng của Hoắc Kham, khi khí thế quanh người hắn dần trở nên ôn nhu, cô ta phảng phất như đã nhìn thấy hi vọng, tưởng mình đã được hồi sinh.
"Ai có mắt nhìn xem ảnh đều sẽ biết cậu ta đối với anh không chỉ là sùng bái, cậu ta thích anh, nếu tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài, cậu ta còn có thể dùng thân phận được anh thích thầm mà che đậy...."
Hoắc Kham bỗng nhiên khàn giọng cắt ngang lời: "Cô nói cái gì?"
Chu Nhất Tâm bối rối chớp mắt, khi vận may đến thì đầu óc cũng minh mẫn hơn: "Cậu ta thích anh"
Hoắc Kham cong môi: "Ừm"
Chu Nhất Tâm: "..."
Nếu không phải có chuyện cần nhờ vả hắn, cô thật sự muốn trợn trắng mắt.
.
Hoắc Kham cảm thấy bất mãn với màn hình đen sì của Chu Nhất Tâm: "Gửi ảnh cho tôi"
Khóe miệng Chu Nhất Tâm co rút, gửi ảnh đi: "Anh không để ý lời ra tiếng vào của người ta, nhưng Chương Hướng Duy thì sao? Cậu ta còn chưa tốt nghiệp, cuộc đời vừa mới bắt đầu thôi"
Hoắc Kham nhìn chăm chú đứa nhỏ trên màn hình, ngón tay vẽ theo đường nét khuôn mặt cậu.
Đồ ngốc, tình cảm đều viết hết lên mắt rồi.
"Thời gian này hợp tác với cậu ta tôi có thể nhận ra, cậu ta rất si mê diễn xuất, cực kì thích đóng phim, si mê đến trình độ như vậy ngay cả tôi ra mắt lâu rồi cũng không thể hiểu nổi"
Chu Nhất Tâm nói: "Hơn nữa cậu ta có năng lực đồng cảm hiếm có, ở phim trường nhìn cậu ta diễn mà tôi nổi cả da gà, một thiên tài như vậy, anh nhẫn tâm phá hủy sao?"
Trên mặt Hoắc Kham chẳng có lấy một gợn sóng.
Hi vọng của Chu Nhất Tâm gần như sụp đổ, hắn thật sự không để tâm ư? Không thể nào, chỉ là giả vờ thôi, giả vờ thôi, mình phải bình tĩnh một chút, cô siết chặt tay, móng tay ghim sâu trong lòng bàn tay, càng đau, càng khiến cô có thể tấn công chuẩn xác, càng minh mẫn hơn.
"Sau này cậu ta sẽ đứng vững trong giới diễn viên, từng trải nhiều hơn, cũng mạnh đến một mức độ nhất định, có thể gồng gánh được tình cảm của hai người, giống như hiệu ứng cánh bướm giữa cuộc sống và sự nghiệp, nhưng nó chắc chắn sẽ khó khăn hơn scandal tình yêu nam nữ gấp vạn lần, cậu ta bây giờ chắc chắn không thể kham nổi, tôi cũng không tin anh chưa từng nghĩ tới chuyện này"
Hoắc Kham thả điện thoại lên đầu giường, chắp hai tay đặt lên trên chăn, mi mắt buông xuống.
Chu Nhất Tâm vội vàng nói: "Hoắc Kham, tôi không cần tài nguyên, cũng không cần tiền, chỉ xin anh sau này khi hợp đồng của tôi hết hạn, giúp tôi rời khỏi Bách Sách".
Hoắc Kham hứng thú nhìu mày: "Tôi không hiểu đấy, không phải Bách Sách vẫn luôn nâng đỡ cô à?"
"Nâng đỡ tôi?" Chu Nhất Tâm cười ha ha, "Đúng nhỉ, chị đại Bách Sách, người ngoài đều gọi tôi như vậy"
Sau đó ý cười của cô ta dần trở nên trào phúng: "Anh là ông chủ của Tân Ngu, không thể nào không biết bọn tư bản sau lưng dơ bẩn như tế nào, không thể nào không biết thứ nghệ sĩ phải gánh chịu là cái gì"
"Bất kể là nữ nghệ sĩ hay là nam nghệ sĩ, muốn tồn tại trong quy tắc trò chơi của đám tư bản đều rất khó khăn, Chương Hướng Duy tốt số, có anh hộ tống, nếu không với vẻ ngoài của cậu ta..."
Nhất thời vẻ mặt Hoắc Kham trầm xuống: "Được rồi, đừng lòng vòng nữa"
.
Chu Nhất Tâm trầm mặc một lát: "Hợp đồng của tôi sắp hết hạn, tôi không muốn kí tiếp, nhưng mà..."
Cô dừng lại, ảo não ngẩng đầu lên: "Nhưng tôi không đi được"
Tại sao không đi được, người trong nghề đều hiểu rõ.
Thứ quy tắc đó, là quy tắc ăn tươi nuốt sống.
Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Gieo gió gặt bão"
Chu Nhất Tâm cười cười run cả vai: "Vâng, lúc tôi vừa mới vào nghề là do tôi quá ngây thơ, chỉ muốn cố gắng lấy được vai diễn tốt, chẳng tiếc bất cứ giá nào, lại không biết rằng quy tắc thực tế là tôi có thể hô bắt đầu, nhưng không thể tự mình hô dừng lại"
"Lão già Bách Sách là tên biến thái, hắn thường bắt tôi phải đi hầu hạ đám người kia, thi thoảng còn có thể chụp vài tấm ảnh với chị em đi cùng cơ, thật nực cười"
Chu Nhất Tâm xoay người, kéo khóa váy sau lưng xuống, lộ ra một phần lưng bị bỏng do tàn thuốc.
"Tôi chưa bao giờ mặc lễ phục mà lộ lưng, dù là đóng phim hay quay quảng cáo, chỉ cần hơi lộ lưng tôi đều phải đi tìm diễn viễn đóng thế, không phải là tôi ra vẻ, tôi có bệnh công chúa, mà là do tôi quá xấu xí"
Hoắc Kham đặt quyển sách xuống bên gối, hờ hững nói: "Cô chỉ có mấy điểm ấy mà dám đến tìm tôi đàm phán, cô cho rằng trong tay tôi không có gì ư?"
Sau lưng Chu Nhất Tâm cứng đờ, trong giới có ai không biết năng lực quan hệ xã hội của Tân Ngu đứng số một số hai đâu, lần này công ty cô cùng đối đầu chính diện với Tân Ngu đều bị đè ép, chuyện này chẳng còn gì để bàn cãi.
"Vậy thì phải xem ai đáng tiền hơn rồi"
Chu Nhất Tâm kéo khóa lên,vuốt vuốt mái tóc dài: "Anh và tôi không giống nhau, anh có một cậu bé ngoan như vậy, còn có một tương lai đáng để chờ đợi, anh đứng trong vườn hoa, còn tôi đứng cạnh vách núi, tôi chỉ có một con đường sống"
Hoắc Kham không tỏ vẻ gì.
Chu Nhất Tâm nở nụ cười xinh đẹp: "Mặc dù chúng ta cùng đoàn, nhưng ở <Triều dâng> từ trước đến giờ đều không có giao lưu, dù gặp được anh ở các hoạt động khác cũng không có cách nào bắt chuyện, tôi vì có thể tiếp cận được anh, đã phải hầu hạ mấy con heo mới có thể lấy được nhân vật Hoàng Oanh Oanh này, thành công tiến tổ"
"Bởi vì nếu tôi muốn thoát khỏi Bách Sách, chỉ có anh mới có thể làm được"
Hoắc Kham phất tay: "Cô đi đi"
Mặt Chu Nhất Tâm cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt cô ta như tro tàn liên tục lẩm bẩm: "Hoắc Kham, anh không giúp tôi, bức ảnh này nhất định