Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Chương Hướng Duy nằm viện vài ngày, sau đó bị đưa đi cả đêm vượt hai, ba trăm km đến thành phố khác, rồi chuyển đến ở một tòa nhà lớn được cây xanh bao quanh.
Lý do được đưa ra là bệnh viện bị truyền thông theo dõi, ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh, phải đổi sang nơi ở yên tĩnh hơn mới được.
Đứng ở trước lan can cầu thang tầng hai, Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ đang tầng dưới xem tivi: "Tôi nói muốn ở chung phòng với em ấy, mà giờ thì sao, định dùng kết quả chung một ngôi nhà để báo cáo với tôi à?"
An Lợi tang thương nói: "Làm người thì phải học phép làm tròn số đi"
Mặt Hoắc Kham đen kịt.
"Cả căn nhà này ban ngày thì có dì giúp việc, thỉnh thoảng thì có bác sĩ, còn lại chỉ có hai ngươi", An Lợi nghiêm mặt nói, "Cậu muốn làm gì mà chẳng được"
Hoắc Kham nghiêng người tựa vào lan can, ánh mắt rơi xuống cái gáy trắng mịn của đứa nhỏ: "Hai người ốm đau bệnh tật, thì làm ăn gì?"
An Lợi nói: "Bôi thuốc cho nhau?"
Hoắc Kham: "..."
An Lợi cúi đầu nhìn qua điện thoại rồi nói: "Lão Hoắc, Thẩm Tự đến"
Hoắc Kham lộ vẻ mặt không thích: "Cậu nói với anh ta à?"
"Oan tôi quá", An Lợi giơ tay lên, "Tôi không nói"
"Cũng không phải anh Văn nói, Tô Nhiếp bởi vì anh Văn mà lừa cháu trai của người trong lòng hắn vào tròng, quan hệ của hai người họ sắp nguội lạnh rồi"
Hoắc Kham liếc y: "Hai người hay nói đỡ cho nhau đấy nhỉ"
An Lợi kinh ngạc nói: "Anh Văn từng nói đỡ cho tôi hả? Thật không? Tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng anh ta ghét tôi đấy"
"Lười nói với cậu" , Hoắc Kham sờ sờ túi, lại sờ vào một khoảng không trống rỗng.
An Lợi thấy hắn không có ý định nói nữa, bản thân y cũng chẳng có tâm trạng nói giỡn, quay lại vấn đề trước đó: "Thẩm Tự điều tra đến đây đương nhiên không khó, với cả, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có xuống lầu, nếu không lúc hai cậu cháu người ta nói chuyện vui vẻ, cậu lại phải cảm nhận cảm giác bị lạnh nhạt, cảm nhận cảm giác làm phông nền, cảm nhận cảm giác làm người cô đơn đó"
Hoắc Kham xì một tiếng, hắn cũng không định xuống.
Thẩm Tự lúc nào cũng đeo vẻ mặt như củ cải trắng bị heo nhổ, ai thèm nhìn.
"Tôi đi đây, có việc gì thì gọi điện nhé"
An Lợi vỗ vỗ vai thằng bạn, bày tỏ khá là đồng tình: "À đúng rồi, lão Hoắc, cậu có nghĩ đến không, cái ngày mà cậu có vợ rồi ấy, thì cậu cũng sẽ thêm cả một người cậu"
'..."
.
Lúc Tô Nhiếp và Thẩm Tự đến đây, Hoắc Kham không trở về phòng mà đứng ở khúc rẽ chỗ cầu thang tầng hai nghe lỏm.
Dưới tầng bầu không khí ấm áp vui vẻ.
Chương Hướng Duy đã lâu không gặp cậu mình nên hồ hởi nói chuyện, vui vẻ đều viết hết lên trên mặt.
"Cậu ơi, là thầy Hoắc báo cho cậu đến thăm cháu ạ, thầy ấy cũng chẳng kể cho cháu gì cả"
Này rõ là mượn cớ để ghi điểm cho Hoắc Kham.
Thẩm Tự chẳng muốn phối hợp, nhưng lại không nghĩ ra được lí do gì để giải thích cho việc tại sao bản thân có mặt ở đây, cái nào cũng có lỗ hổng, sẽ gây khó khăn cho công việc của đứa nhỏ sau này.
Hoắc Kham rõ ràng đã biết điều ấy, nên mới dám không nói tiếng nào.
Thẩm Tự có chút khó chịu ra mặt.
Tô Nhiếp đá chân anh.
Anh thay đổi sắc mặt như thường nhìn cháu trai mình: "Ở đây thế nào?"
Chương Hướng Duy cười: "Rất tốt ạ"
Thẩm Tự dịu giọng nói: "Để cậu xem vết thương của cháu đi"
"Đang quấn băng rồi ạ". Chương Hướng Duy thoải mái để cậu mình vén áo lên, lộ ra một phần eo bảo bối.
Hoắc Kham đứng ở khúc rẽ muốn lao xuống lắm rồi, Tô Nhiếp đá chân Thẩm Tự mạnh hơn chút.
Thẩm Tự không hiểu sao bị đá, nghi hoặc nhìn về phía Tô Nhiếp.
Tô Nhiếp ngồi chơi rubik, nghiêng đầu nhìn lại về phía anh, bên môi nở nụ cười nhạt nhẽo.
Đang chuẩn bị dỗi rồi á nha.
Thẩm Tự yên lặng kéo áo của cháu trai xuống, sửa sang cho chỉnh tề.
.
Chương Hướng Duy không phát hiện bầu không khí vui vẻ có hơi hơi biến hóa, cậu chỉ chú ý tới việc Tô Nhiếp mất vài giây thôi đã xoay xong rubik, bội phục nói: "Anh Nhiếp, anh đỉnh ghê"
Tô Nhiếp nghiêng đầu cười với cậu đến là nhã nhặn: "Là cậu của nhóc dạy giỏi"
Trong nháy mắt đó Chương Hướng Duy bỗng cảm nhận được "gay khí", không biết có phải do ảo giác hay không.
Thẩm Tự làm lơ ánh mắt tò mò của cháu mình, cầm lấy kịch bản <Triều dâng> đặt trên bàn trà lên, lật lật vài trang: "Bị thương mà cũng không chịu nghỉ ngơi à?"
"Rảnh quá mà ạ" Chương Hướng Duy nói, "Cháu sợ quên mất cảm giác nhân vật, thi thoảng sẽ đối diễn với thầy Hoắc ạ"
Thẩm Tự liếc mắt nhìn lên tầng hai.
Chương Hướng Duy hiểu ý nói: "Thầy Hoắc đang nghỉ ngơi rồi ạ"
Thẩm Tự cười châm chọc, nghỉ ngơi mọe gì, thằng cháu đó chắc chắn đang đứng ở khúc rẽ kia kìa, anh thả quyển kịch bản xuống bàn rồi đứng dậy: "Lên xem phòng cháu chút đi"
Chương Hướng Duy gọi người cậu đang đi về phía thang bộ của mình lại nói: "Có thang máy đó ạ"
"Cháu với thầy Hoắc đều bị thương, chạy lên chạy xuống tốt sức lắm", cậu chống tay vào ghế từ từ đứng dậy, "Thực ra cháu thấy ở lầu một cũng được, mà thầy Hoắc nói cảnh trên tầng đẹp hơn"
"Với tình trạng của chúng cháu bây giờ, thang bộ chỉ để trang trí thôi, dùng thang máy tiện hơn nhiều"
Tô Nhiếp cúi đầu thì thầm với Thẩm Tự: "Hoắc Kham cũng có tâm đó"
Thẩm Tự hừ lạnh: "Có mà có âm mưu ấy"
"Thế mà có người ấy" Tô Nhiếp liếc anh một cái trìu mến, "Có âm mưu nhưng không nhất định sẽ có tâm đâu"
Thẩm Tự: "..."
Lúc nói còn nhìn tui làm gì?
.
Hoắc Kham bất đắc dĩ quay trở về phòng, gõ gõ điếu thuốc hai lần, rồi lại gọi điện thoại cho Chu Văn: "Cop hết phim tôi đóng vào đĩa rồi gửi sang đây đi"
Chu Văn không hiểu: "Trên mạng có mà, tìm tí là ra"
Hoắc Kham nói: "Cái tôi muốn là bầu không khí"
Chu Văn câm nín.
"Tạm thời không thể dẫn em ấy đến rạp phim , đành chấp nhận vậy thôi"
Hoắc Kham ngậm điếu thuốc nói: "Xem phim điện ảnh của tôi, vừa là lý do để ở cạnh em ấy, vừa là đề tài em ấy thích, thậm chí có thể khiến em ấy sùng bái tôi hơn, một mũi tên trúng ba đích"
"Làm sao tôi có thể bỏ qua quãng thời gian nghỉ ngơi này chứ, tốt nhất là có thể khiến em ấy mở rộng hai tay, đồng ý cho tôi bế thẳng lên giường luôn"
Chu Văn nhẫn nhịn đau cả răng, im lặng chốc lát rồi nói: "Lão Hoắc, cậu như thế này khiến tôi nghi ngờ, có khi nào nhân lúc Tiểu Chương lơ đãng, cậu sẽ nói với nhóc ấy là, ê đĩa bay kìa, sau đó hôn trộm nhóc ấy một cái không đấy"
Hoắc Kham rít một hơi: "Nghe hay đấy, tôi có thể cân nhắc"
Chu Văn: "..."
Phòng Chương Hướng Duy ở vừa rộng rãi lại sáng sủa, ánh nắng lúc hai giờ chiều nhảy nhót trên sàn nhà, như một bức tranh thiên nhiên, khiến không gian trở nên ấm áp nhu hòa.
Tô Nhiếp đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút túi quần, ngắm nghía bầu trời thênh thang xanh ngắt qua lớp cửa kính: "Phong cảnh đúng là đẹp thật, thích hợp để nghỉ dưỡng"
Chương Hướng Duy nhìn nhìn người đại diện cũ của mình, thực ra số lần tiếp xúc giữa hai người không nhiều, nhưng đại khái là vì có cậu của cậu ở giữa làm cầu nối, cho nên quan hệ của bọn họ không thân thiết cũng chẳng quá xa lạ, chắc là ở tầm có thể tám nhảm với nhau.
Tô Nhiếp bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hình như nhỏ tuổi hơn cậu mình thì phải, ngũ quan rõ ràng có đặc điểm của con lai, màu mắt có hơn chút xanh xám, khí chất cũng ngạo mạn hơn người, giống như quý tử về nước vậy.
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói với cậu mình: "Anh Nhiếp đẹp trai ghê"
Thẩm Tự mím chặt môi: "Cũng được"
Ý tứ của anh giống như người lớn đang khiêm tốn về đứa nhóc của mình vậy.
Lúc cậu mình đi đến đứng cạnh Tô Nhiếp, Chương Hướng Duy cũng tới đứng cạnh: "Lúc mặt trời lặn là cảnh đẹp nhất, ánh sáng chiều tà ngập tràn phòng, chụp bừa một tấm cũng sẽ rất đẹp"
"À", nhắc đến chuyện này, cậu vội vàng lấy điện thoại ra, "Cậu ơi, cháu định gọi video cho mẹ, cậu nói với mẹ cháu là ở đây điều kiện rất tốt nhé"
"Cháu nói thế nào bà ấy cũng không an tâm, cậu nói đáng tin hơn á, bà ấy tin tưởng cậu trăm phần trăm luôn"
Thẩm Tự nghe xong thì lông mày nhếch lên, cậu mi vừa tới, mi đã lợi