Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Trong phòng tiếng nước chảy ào ào, Chương Hướng Duy đứng cạnh cửa sổ nhìn thị trấn nhỏ ở bên ngoài. Trời mưa ngày càng lớn, còn có cả sấm sét.
Chương Hướng Duy đi đến cửa nhà tắm rồi dừng lại, cậu có chút căng thẳng cắn cắn môi, thở dài rồi lại ngồi xuống giường, trừng mắt nhìn bức tường.
Lát nữa người kia tắm xong đi ra, mình phải nói gì với hắn đây? Nói em thích thầy hả?
Còn gì nữa không nhỉ? Hay là nói thử yêu nhau được không ạ?
Yêu đương thực sự rất khó, đặc biệt là đối với người nổi tiếng như bọn họ.
Công khai yêu đương sẽ là một pha xử lí đi vào lòng đất, sợ là chẳng thua gì tiếp tay cho bè lũ phản động, nếu trường hợp phía sau phải chết, vậy vế trước sẽ phải quăng tiền, không chừng chỉ cần bí mật ăn cơm, xuống lầu vứt rác thôi đã tiêu mất mấy triệu, thật sự quá khó.
Ầy, trong phòng không có bcs.
Trên trấn có bán không nhỉ? Không để ý lắm.
Nếu đặt trên mạng, hôm nay đặt thì nhanh nhất cũng phải ngày mai mới giao đến, lúc đó cúc hoa đều héo cả rồi.
Khóe môi Chương Hướng Duy run run, tui đang nghĩ cái gì vậy trời.
Bình tĩnh nào, đừng căng thẳng.
........Dù sao căng thẳng cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhớ đến một cân hạt dưa mua về, Chương Hướng Duy vội xách đi tìm chị Hương Hương, cậu không ngờ là sẽ gặp được cả An Lợi.
Hình như hai người đang bàn chuyện gì đó, không khí nghiêm túc vẫn còn chưa tan đi.
Chương Hướng Duy đoán được vài phần, chủ đề chắc chắn là xoay quanh ông nội đang trong phòng tắm cậu, cho dù là lịch trình cá nhân, nhưng cứ như thế chạy đến đây, bị phát hiện rồi sẽ bị truyền thông nói này nói nọ, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tuy rằng sự thật đúng là như thế....
Chương Hướng Duy để túi hạt lên bàn, quay đầu nhìn An Lợi, muốn nói lại thôi.
An Lợi không chờ cậu chuẩn bị đã nói luôn: "Tháng này phim điện ảnh của cậu ta sẽ lên sóng, phải chụp tạp chí, còn có một show giải trí cần tham gia để trả ân tình, cực kì nhiều hoạt động, cực kì bận rộn, không thể hoãn quá lâu, phải lấy đại cục làm trọng, ngày sau còn dài."
Cuối cùng chốt hạ một câu: "Nhóc đi nói đi."
Chương Hướng Duy hít một hơi, quả nhiên là An Lợi cũng biết chuyện của cậu và hắn, cậu cho rằng chuyện này chẳng ai hay, nhưng thực tế thì không.
"Cháu nói không ổn lắm đâu ạ." Cổ họng Chương Hướng Duy khô khốc.
An Lợi liếc cậu một cái: "Đến bây giờ nhóc còn không rõ bản thân nặng nhẹ thế nào trong lòng cậu ta sao?"
Mặt Chương Hướng Duy tức khắc đỏ bừng bừng.
"Khụ..."
Trần Hương Hương ho khan một tiếng: "Tiểu Duy, em cần phải khuyên nhủ thầy Hoắc, thầy ấy lớn hơn em nhiều như vậy, chuyện cần cân nhắc cũng sẽ nhiều hơn em."
Chương Hướng Duy đè khóe miệng đang cong lên của mình: "Hẳn là thầy ấy đã cân nhắc rất nhiều rồi."
Trần Hương Hương: "........" Đã biết bao che rồi cơ à?
"Thế nhưng chuyến đi lần này thật sự rất nguy hiểm, cậu ta còn giữa đường bỏ xe lại, ở đây không thể cứ lộ mặt ra được, trong nước không giống như nước ngoài, không thể quá thoải mái, may mà hôm nay trời mưa to, dân trong thôn đều ở nhà cả."
An Lợi: "Nghe nói ngày mai nhóc sẽ chính thức quay phim, cậu ta ở đây, nhóc cũng không thể nào ổn định cảm xúc mà quay phim được đâu."
Trần Hương Hương: "Đúng đúng, hai người nói chuyện cho rõ ràng là được, nói xong là được rồi, những thứ khác thì sau này vẫn còn nhiều thời gian, cứ từ từ."
Hai người tôi một câu cô một câu, nhìn là biết trước đó đã bàn bạc ổn thỏa.
Chương Hướng Duy đứng yên lặng, gãi gãi mặt: "Hai người yên tâm, em sẽ khuyên thầy ấy."
"Biết đâu thầy ấy không giống như mọi người nghĩ thì sao ạ, có khi qua đêm nay là thầy ấy đi rồi."
Lúc này An Lợi và Trần Hương Hương không trả lời nữa.
Qua đêm nay là đi rồi? Có khả năng sao? Vội vội vàng vàng từ sân bay chạy đến đây, không dính lấy nhau mới lạ đó.
An Lợi đưa vali hành lí màu đen bên chân cho cậu: "Đồ dùng hàng ngày với quần áo của thầy Hoắc của nhóc đều ở trong này."
Chương Hướng Duy nhận lấy: "Vậy cháu về phòng đây."
An Lợi đi theo thiếu niên tới cửa phòng cậu, nhét mấy tấm mỏng mỏng gì đó vào túi áo cậu, thấp giọng nói một câu.
"Chưa chắc là đã dùng, nhưng phòng ngừa vạn nhất thầy Hoắc của nhóc muốn đè nhóc, phải kiên nhẫn một chút nếu không muốn phải đi viện, tuyệt đối đừng khóc nhé."
Chương Hướng Duy suýt chút nữa khuỵu cả chân.
Bỗng nhiên cậu nhớ đến lần người kia nói hắn size XXL, thế là chân cậu lại run rẩy, cảm thấy cả người đều không ổn.
.
Lúc Chương Hướng Duy về phòng, tiếng nước trong nhà tắm vẫn còn chưa dứt.
Tắm gì mà đến tận bây giờ cơ chứ, trên người ông chú này dính mực chắc?
Chương Hướng Duy không nói gì, cậu liếc mắt nhìn vài lần, vừa đặt hành lí xuống, vội vàng lấy đồ An Lợi đưa cho tựa như cầm khoai lang nóng, nhanh chóng nhét vào ngăn kéo tủ đầu giường rồi đóng lại, cậu xoa xoa ngón tay tê rần, hít sâu vài hơi, làm bộ như không có chuyện gì mở tivi.
Hoắc Kham tắm xong từ lâu, chỉ là ngồi đần người ở bên trong.
Vốn là muốn đợi thêm một thời gian nữa, cơ hội chưa chín muồi, kết quả mấy tháng quay phim phải đè nén vô số lần, cuối cùng đêm đó không nhịn nổi mà hôn đứa nhỏ khi đứa nhỏ vẫn còn tỉnh táo.
Không phải xuất phát từ dục vọng của bản thân, mà là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh.
Cho nên mới biến thành cục diện như bây giờ.
Hoắc Kham đập đầu vào tường, tắt vòi nước đi: "Duy Duy."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: "Dạ?"
Hoắc Kham nói: "Đem khăn mặt với quần áo của tôi vào."
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Trong giọng nói của Hoắc Kham chẳng nghe ra được cảm xúc gì: "Vậy tôi cứ thế đi ra ngoài nhé."
"Đừng đừng đừng!" Chương Hướng Duy lập tức ngăn cản, rõ ràng hoảng sợ nói: "Thầy chờ em, em lấy cho thây ngay đây."
Hoắc Kham cong cong môi, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng về phía sau vài lần, hắn giăng lưới lâu như vậy, vừa đủ kiên cố, hắn muốn để đứa nhỏ chậm rãi rơi vào lưới, nhìn thấy hắn ở trong lưới chờ đợi đã lâu.
Không cẩn thận đã vô tình lật lá bài của mình sớm mất rồi.
Nếu hiện tại Hoắc Kham đã lật bài, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo đứa nhỏ, nói chung hắn tuyệt đối không thể để đứa nhỏ chạy mất.
.
Tắm rửa một hồi bằng thời gian đun sôi một bình nước, tóc Hoắc Kham ẩm ướt, mặc một bộ quần mới sạch sẽ đứng ở trong phòng.
Chương Hướng Duy ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người người đàn ông kia, cậu biết chỉ là hắn dùng chung sữa tắm với mình thôi, nhưng tim vẫn đập nhanh hơn.
Hoắc Kham liếc nhìn đôi tai dần đỏ lên của đứa nhỏ: "Hỏi đi."
Động tác rút phích cắm của Chương Hướng Duy dừng lại: "Trước tiên không vội, thầy không khát ạ? Em rót cho thầy cốc nước."
Hoắc Kham nói: "Tôi vội."
Chương Hướng Duy: "...."
Thầy vội thì thầy nói đi, cần gì phải bảo em hỏi chứ.
Ông chú già này hư lắm luôn.
Chương Hướng Duy vẫn rót một cốc nước, thả một túi trà lài vào trong: "Vậy để em hỏi."
Hoắc Kham ngồi ở trên ghế, bày ra dáng vẻ thong dong tựa như đang nói "cứ nhào vô đi", nội tâm bên trong thì không thấy được.
Chương Hướng Duy bóc một quả quýt để ăn, nhoáng cái đã ăn xong, rồi cậu mới mở miệng: "Buổi tối ngày hôm đó sao thầy lại hôn em?"
Hoắc Kham nói: "Hỏi hay lắm nha."
Chương Hướng Duy muốn trợn trắng mắt, cậu nhịn, cậu nghiêng đầu, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Thầy hôn em, bởi vì thầy thích em."
Hoắc Kham