Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Trời mưa cả đêm, đến hôm sau vẫn mưa tiếp, Hoắc Kham được Chương Hướng Duy dỗ dành, trời chưa sáng hẳn đã rời đi.
Chương Hướng Duy mang trên lưng "công lao" và "danh vọng", run rẩy đi đến phim trường.
Trần Hương Hương một tay đưa cậu bình nước, một tay cầm kịch bản của cảnh cần quay nhét vào trong lòng cậu: "Tiểu Duy, thầy Hoắc không biết hôm nay em phải quay cảnh chân trần đi dưới mưa à?"
Chương Hướng Duy mở nắp bình, nhấp một ngụm nước gừng âm ấm: "Biết ạ."
Chính vì thế mà không làm được đến bước cuối cùng đó, cậu tự bổ sung trong lòng.
Trần Hương Hương đương nhiên không nghe được vế sau, nhưng nhìn tư thế ngồi bình thường của cậu, còn chân lại......
Có hình ảnh nào đó bỗng trôi nổi trong đầu cô, cô đưa tay lên bịt mũi.
Chương Hướng Duy thấy lạ hỏi: "Chị bịt mũi làm gì đó?"
Trần Hương Hương vừa ho vừa nói: "Nóng quá ấy mà."
Nói xong lại nhìn chân cậu, không đầu không đuôi thốt lên một câu: "Cọ dữ lắm hả em?"
Chương Hướng Duy suýt nữa thì phun ngụm trà gừng trong miệng ra ngoài.
.
Bên kia thành phố A đang là một ngày nắng ráo, Hoắc Kham nhân lúc nghỉ ngơi gọi điện cho thoại cho bé ngoan của mình.
Đầu kia lại dập máy, gửi tin nhắn đến, nội dung tin nhắn là: Em đang ở phòng trang điểm, có người, không tiện nghe máy ạ.
Hoắc Kham y như người lớn trong nhà mà dặn dò qua tin nhắn: Nhiệt độ hạ rồi, lúc đóng phim nhớ để ý một chút, không được xắn quần quá cao, để nửa cẳng chân là được, máy quay tắt rồi thì phải trùm khăn lên người ngay, phải đi giày vào nữa, với cả, bảo trợ lý của em cầm túi sưởi chờ sẵn nữa nhé.
Chương Hướng Duy: Ỏ.
Chương Hướng Duy: Chân em đau.
Hoắc Kham cau mày nhắn lại: Trước khi đi tôi bảo muốn xem, em lại không cho, cũng nói là không đau, bạn nhỏ này, em lừa thầy Hoắc như vậy, có nghĩ đến hậu quả không?
Khung trò chuyện không có động tĩnh.
Hoắc Kham lại hỏi: Có phải em sợ nói ra thì tôi sẽ không chịu đi?
Chương Hướng Duy lần này mới trả lời: Không ạ, thầy sẽ không như vậy.
Hoắc Kham: Tôi sẽ.
Chương Hướng Duy nhìn hai chữ trên màn hình điện thoại, mặt đỏ ửng, không biết nói gì thêm.
Vào giới rồi mới biết nghệ sĩ cũng chỉ là con người, một người bình thường, một người phàm tục.
Sau khi nói chuyện với Hoắc ảnh đế, mới phát hiện hình tượng và con người thật của hắn khác nhau một trời một vực.
Chương Hướng Duy nhìn mọi người trong phòng qua tấm gương trước mắt, đang định trả lời Hoắc Kham, lại thấy hắn nhắn tiếp.
Hoắc Kham: Vào nhà vệ sinh chụp ảnh cho tôi xem một chút, xem có nghiêm trọng không.
Chương Hướng Duy: *che mặt* Em không đi đâu.
Hoắc Kham: Ngoan.
Chương Hướng Duy: Bây giờ em đang làm việc mò.
Hoắc Kham: Tôi cũng đi làm, không ảnh hưởng, đi đi.
............
Rất ảnh hưởng được chứ.
Mọi người trong phòng hóa trang bận rộn tới lui, Chương Hướng Duy không đi chụp ảnh mà dùng một câu "Buổi tối chụp cho thầy xem." dỗ được ông chú già kia, cậu mở weibo xem giết thời gian.
Thợ làm tóc sửa lại kiểu tóc cho Chương Hướng Duy, biến thành mái tóc học sinh của niên đại ngày đó, để lộ rõ hai bên tai và mắt, tóc gáy cũng ngắn gọn chỉnh tề.
Cậu đổi sang bộ đồng phục học sinh cấp hai, đi đôi giày đã ố vàng, mặt sẽ trang điểm tối đi một chút, còn lại vẫn sẽ giữ nguyên, sống động tựa như một viên ngọc bích bị bao phủ một màu xám tro.
Chờ đến khi mọi người được nhìn thấy Tưởng Di, sẽ phát hiện ra tạo hình của cô là châu báu chôn sâu dưới lòng đất, đã xỉn màu, hóa thành cục đá.
Còn là một cục đá đã mọc rêu xanh, trải qua bão táp mưa sa.
Cô mặc chiếc áo khoác ngắn cũ nát màu đỏ, bao tay đã xù lông, quần trắng, đôi giày giải phóng* bẩn thỉu, hai bím tóc được buộc bằng dây chun màu đỏ, trang điểm theo kiểu cao nguyên*, bàn tay thô ráp.
Cảm giác hàm hậu chất phác của con gái nông thôn thông qua quần áo ngấm vào khí chất của cô.
Bộ phim <Chị gái> xoay quanh cuộc đời cô gái Phùng Thu Vũ.
Ngoại trừ phần thuở nhỏ, tất cả những cảnh ở các độ tuổi khác đều là Tưởng Di diễn, bắt đầu từ lúc mới lớn, nhưng cô đã từng này tuổi rồi, muốn sắm vai một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, phải có thật nhiều niềm tin vào chính bản thân mình.
Cũng may là cảnh quay tầm tuổi đó không quá dài, phần sau đã là hơn hai mươi, hơn ba mươi, hơn bốn mươi tuổi...
Những bộ phim trước đây của Tưởng Di không có kéo dài về mặt tuổi tác như vậy, đây là bộ đầu tiên, cô muốn dựa vào kĩ năng diễn xuất của của chính mình để thay đổi sự khác biệt đó.
Áp lực rất lớn, ít nhiều cũng có đôi chút tự ti.
Hơn nữa cô vẫn luôn diễn vai mỹ nhân các kiểu, đây vẫn là lần đầu diễn nhân vật như thế.....
Chương Hướng Duy qua gương nhìn thấy Tưởng Di có chút căng thẳng, cậu chân thành nói: "Chị Di à, nhìn chị bây giờ không có tí tẹo dáng vẻ của nữ thần đâu ạ."
Vẻ mặt Tưởng Di nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Bầu không khí xung quanh cũng trở nên thoải mái hơn, những người khác cũng mồm năm miệng mười cười đùa.
"Giày giống cô Tưởng trong nhà tui bây giờ vẫn còn nè."
"Vãi chưởng, cái áo choàng này có cảm giác hoài cổ ghê á!"
"Đồng phục cấp hai của thầy Tiểu Chương cũng tương tự với đồng phục học sinh của tui nè."
"....."
Trong phòng trang điểm rất náo nhiệt, đạo diễn ló đầu vào, ánh mắt quét qua người Tưởng Di và Chương Hướng Duy: "Được đó, được đó."
Chương Hướng Duy thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Di nhìn thiếu niên trong gương: "Tiểu Duy, chúng ta trông có giống chị em không?"
"Giống ạ."
Chương Hướng Duy giơ điện thoại lên, đứng lùi về phía sau: "Chị đứng im nha, em chụp cho chị một tấm."
Tưởng Di thấy cậu định ngồi hẳn xuống để chụp thì vội vàng ngăn lại: "Đừng ngồi xổm, cứ thế chụp cũng được, tỷ lệ cơ thể của chị đây đỉnh lắm, không sợ chụp thành ba mét bẻ đôi đâu."
Không đợi cậu đáp lời, Tưởng Di đã đi đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Mau đứng lên, thân thể quan trọng."
Chương Hướng Duy bối rối: "Cái..."
Giọng của cậu im bặt đi, cậu bất chợt nghĩ đến lúc buổi sáng trợ lý của Tưởng Di cho cậu một cái đệm.
Sao lại lòi ra thêm một người biết chuyện nữa rồi?
Không phải chứ?
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tưởng Di đã chứng thực suy đoán của cậu.
"Lần đầu mà, khó tránh được việc hơi khó chịu ha.", Tưởng Di nói.
"...."
Khóe miệng Chương Hướng Duy giật liên hồi, rốt cuộc là đã có bao nhiêu người biết chuyện vậy?
Tưởng Di dường như đọc hiểu suy nghĩ của cậu, an ủi nói: "Không nhiều người biết như em tưởng đâu mà."
Vậy là bao nhiêu người chứ, trong lòng Chương Hướng Duy rối bời, cậu còn tưởng mình đã giấu đuôi kĩ lắm rồi.
Tưởng Di vỗ vỗ vai thiếu niên, thầm cổ vũ cậu, vị sư huynh nào đó sáng nay liên lạc với cô, giọng điệu chả khác gì cho con đi nhà trẻ cả.
Như thế đã nói rõ, quan hệ cũng đã xác định rồi.
Tưởng Di nhìn thoáng qua lông mi cong dài của thiếu niên, một bạn nhỏ mềm mại như vậy, sư huynh có phúc quá đi mất.
Dù sao đi nữa, cô đã gánh trên vai sự tin tưởng của hắn, thời