Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Nửa tháng sau, Chương Hướng Duy xin nghỉ quay về trường học, đi nộp bài tập kết thúc năm hai.
Hoắc Kham cũng bay đến thành phố A, hai người cùng một chuyến bay, đều là khoang hạng nhất.
Đầu tiên lên weibo.
Chương Hướng Duy sinh ra một loại bệnh chung của các nghệ sĩ, thích ở trên mạng xem tin tức của chính bản thân mình, bình luận tốt thì cứ như không thấy, chỉ nhìn thấy bình luận không tốt.
Càng xem càng bực, càng bực càng muốn xem, quá là vi diệu.
«Vì KPI*, không thèm làm người nữa luôn»
* KPI: chỉ số đo lường hiệu quả công việc
Chương Hướng Duy nhìn thấy một blogger đăng bài tẩy não, tức giận ném điện thoại lên đùi, một giây sau lại cầm lên tiếp tục xem:
"Tên này không phải là muốn chúng ta mua bài của hắn đấy chứ?"
Trần Hương Hương nói:
"Tiểu Duy, chị đã nói với Nhiếp ca, anh ấy sẽ mở phòng quan hệ xã hội"
Chương Hướng Duy cảm thấy có chút nghẹt thở.
"Chúng ta có tiền mở phòng quan hệ xã hội sao?"
Trần Hương Hương im lặng.
Chương Hướng Duy cũng im lặng.
Không công ty, ai bỏ tiền cho cậu tìm quan hệ xã hội.
Lát sau, Trần Hương Hương nói:
"Nhiếp ca có cách"
"Không phải còn có cậu của em sao, ông ấy cũng sẽ lo cho em, không sao đâu"
Chương Hướng Duy nhíu mày:
"Công ty của cậu với việc này không liên quan, quy mô công ty cũng không lớn"
Trần Hương Hương liền im lặng.
Chương Hướng Duy bỏ mũ bóng chày ra vò vò tóc, thở dài.
"Khụ, vẫn là câu nói kia, mặt trái của hồng là hắc, giống như một cặp sinh đôi không thể tách rời"
Trần Hương Hương vứt ra một cậu hay nói:
"Đừng quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, làm tốt chuyện của mình là được"
Chương Hướng Duy trả lời:
"Em biết rồi"
Nhưng vẫn không nhịn được mở lên xem, không nhịn được tức giận.
Lần này trên mạng chế giễu cậu là mè xửng, theo đuôi, không cần mặt mũi, còn nói cậu thiếu chịch.
Chương Hướng Duy trừng mắt nhìn mấy chữ kia, mày mới thiếu chịch, cả nhà mày...
Khó nghe quá, thôi.
Chương Hướng Duy tắt máy, nhét vào túi, mở túi bánh quy, nhai nhóp nhép, đem phẫn nộ hóa thành khát vọng ăn uống.
Từ khi <Triều dâng> đăng thông báo, Chương Hướng mỗi ngày đều nhận một lượng lớn "Canh nhân sâm bổ dưỡng"*, cực kì đầy đủ.
*Ý chỉ bị bôi đen, chế giễu trên mạng xã hội.
Có một bộ phận là fan nhà khác, cậu tìm thử, đều là fan nghệ sĩ nam, tuổi tác tương đương cậu, tầm 20, nghệ sĩ nữ cũng có, đều là những người năm vừa rồi muốn xào CP với Hoắc Kham nhưng bị đoàn đội của hắn xé.
Có một phần là antifan Hoắc Kham giả làm fan tự biên tự diễn, đục nước béo cò, nhưng cũng có Quả Cam* của hắn.
*Quả Cam: là tên fandom của Hoắc Kham :v vì Kham có cùng phiên âm với quả cam á (đều là chén)
Giống như lần này.
Hot search hắc cậu thì dưới đáy, top đầu nhiệt bình là Quả Cam, là fan già hơn mười năm.
Chương Hướng Duy có thể hiểu được, đổi thành nữ thần cậu hâm mộ nhiều năm, ở trong giới giải trí là đại lão, đột nhiên một ngày bị một nữ sinh dính lên, bị nhà khác mua blogger bôi đen, xu hướng tình dục bị đơm đặt, người trong cuộc lại không cố gắng tránh xa đối tượng gây ra scandal, lại còn coi như không có gì, là cậu cậu cũng tức.
Nghĩ đến đây, Chương Hướng Duy hơi nghiêng đầu, lén nhìn người đàn ông ngồi bên kia, tâm tình rất phức tạp, cảm kích, biết ơn, có lỗi, nghi hoặc...toàn bộ vây lấy cậu.
Máy bay sắp cất cánh, An Lợi bỗng nhiên vén tấm rèm ngăn cách khoang hạng nhất với khoang phổ thông, không biết làm gì ló đầu ra nhìn, sau đó nói muốn cùng Trần Hương Hương tán gẫu một chút.
Chương Hướng Duy không đổi sang bên Hoắc Kham, mà là Hoắc Kham đổi chỗ với Trần Hương Hương, hắn cũng không cúi người xuống mà đứng thẳng, lưng cao chân dài, vai rộng eo nhỏ đứng trong hành lang.
Rèm vẫn đang bị lôi kéo, người đi đường bên trong khoang phổ thông với nhân viên công tác, các trạm tỷ, fan hâm mộ đều nhìn thấy rõ ràng.
Là hắn tự mình đi sang.
Bên trong cabin nổi lên một màn hỗn loạn.
Trần Hương Hương muốn nói gì đó, An Lợi đã đi trước một bước.
"Tiểu Trần, em ngồi bên trong đi"
"Vâng"
Trần Hương Hương ngồi xuống, em trai của cô cách cô tận hai người cùng với một cái hành lang.
An Lợi không chờ cô phản ứng, liền nói: "Bên Tân Cách liên hệ với em?"
Trần Hương Hương vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh An Lợi cũng nghe nói rồi sao? Tin tức nhanh thật đấy"
"Tân Cách muốn mời lên một bài báo điện tử vào tháng tám"
Cô túm lại mái tóc dài, dùng dây chun đen cột lại.
"Tiểu Duy vẫn đang cân nhắc ạ"
An Lợi trầm ngâm, đối với sóng gió đêm nay, phía quan hệ xã hội của đoàn đội không xử lí ngay, muốn bảo vệ bà chủ cần chờ đến lúc thích hợp, bây giờ không phải lúc, phải nhẫn nại.
Lên Tân Cách coi như là đòn phản kích tốt nhất hiện giờ.
An Lợi kéo dài câu chuyện theo chủ đề này.
''Tân Cách là số một trong năm tạp chí lớn nhất dành cho nam, mặc dù là báo điện tử, đối với người mới như Tiểu Chương là chuyện tốt, người trong giới có thể có cái nhìn toàn diện về cậu ấy..."
Hành lang bên kia, Chương Hướng Duy giống như nằm mơ, sau khi hắn ngồi xuống, cậu bật thốt lên một câu: "Thầy Hoắc, thầy thật tốt bụng"
"Hả?"
Hoắc Kham nói: "Chuyện này có gì không tốt?"
Chương Hướng Duy dựa vào những gì bản thân nghe được nói:
"Thầy làm như vậy, em sẽ không bị người ta mắng là không biết liêm sỉ, bám dính lấy thầy như kiểu chưa bao giờ gặp đàn ông.."
Âm lượng càng về sau càng nhỏ, giống như lầm bầm trong miệng, vô tình có cảm giác như đang mách lẻo với người lớn trong gia đình.
Hoắc Kham ngẩn người, tự đứa nhỏ kể với hắn, quá tốt.
Quả nhiên thế giới của con nít rất đơn giản, ở chung một thời gian dài, sẽ dần không còn sợ sệt hay lo lắng, thoải mái tự nhiên hơn nhiều.
Có khi đến ngày hơ khô thẻ tre*, đứa nhỏ đã thăng cấp đến việc làm nũng với hắn.
*Ý chỉ ngày đóng máy, quay xong phim.
Ngày được ôm đứa nhỏ trong tay chắc cũng không còn xa nữa.
Hoắc Kham dựa lưng vào ghế, lông mày giãn ra, trầm thấp cười rộ lên.
Chương Hướng Duy nghe thấy tiếng cười quay đầu lại, người đàn ông kia nhếch môi, cong lên rõ rõ ràng ràng, gò má tuấn mỹ chứa đầy ý cười khó tả.
Giống như...
Một con thú sắp được ăn một bữa tiệc lớn, ngoài mặt là sung sướng, hưng phấn, đang cố kiềm chế tâm tình kích động, nội tâm bên trong thì là phong ba bão táp. Tựa như bị bỏ đói đã lâu, không thể nào nhẫn nại mà chậm rãi thưởng thức bữa tiệc.
Không hiểu kiểu gì, Chương Hướng Duy có chút sợ hãi
"Thầy Hoắc, thầy cười cái gì?"
Hoắc Kham nói: "Cười cậu ngốc"
Chương Hướng Duy "..."
Hoắc Kham nhìn thấy ý tứ lên án trong mắt đứa nhỏ, nhíu mày.
"Dù sao mấy lời đấy không tránh được, không phải fan nào của tôi cũng sẽ ngoan ngoãn"
"Mà ở đây nhiều người như vậy, đều nhìn thấy rồi, sẽ không đi bịa đặt lung tung"
Chương Hướng Duy "À" một tiếng, trầm mặc
"Thầy Hoắc"
Hoắc Kham chếch mặt về phía cậu "Hả?"
Chương Hướng Duy gãi gãi mu bàn tay.
"CP của chúng ta, lúc khởi quay em mới nhìn thấy, lúc đó siêu thoại mới xếp thứ ba mấy, lúc chụp ảnh chính thức lại xông lên top 1, em cũng rất giật mình. Em muốn nói là đây không phải chủ ý của em. Chị Hương Hương với Nhiếp ca là người môi giới, bọn họ cũng không rõ chuyện này, em có thể đảm bảo"
Hoắc Kham tựa lưng vào ghế, tư thế ngồi thả lỏng.
"Ừm"
Chương Hướng Duy ngạc nhiên mở to hai mắt, dễ như thế đã tin lời của cậu?
Cậu đưa đầu tới gần một chút chút, nhỏ giọng nói:
"Thầy Hoắc, thầy