Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Xung quanh yên tĩnh lại, Chương Hướng Duy cảm thấy lực ảnh hưởng của Hoắc Kham đối với cậu ngày càng lớn hơn, lan tràn khắp các giác quan cùng lục phủ ngũ tạng của cậu, cảm giác vừa mới mẻ lại hoang mang không biết nên làm gì, cậu trằn trọc không ngủ nổi, nhắm mắt mở mắt mấy lần đến mức trong lòng cũng thấy mệt mỏi.
Chương Hướng Duy ngồi dậy, với lấy bình nước, liếc mắt nhìn trộm người đàn ông đang ngủ bên cạnh, liếc một cái lại thêm một cái.
Lông mi rất dài, mũi cũng rất cao, góc nghiêng cực kì hoàn hảo.
Chương Hướng Duy dịch ra xa, mình phải tránh xa khỏi bức tranh mỹ nam say ngủ này.
Bên tai đột nhiên có âm thanh vang lên.
"Động đậy gì thế? Ngứa mông hả?"
Chương Hướng Duy bị sặc.
Xong, lại giống như đang đóng phim hành động rẻ tiền rồi.
Người này có độc.
Người đàn ông này chắc chắn có độc.
Chương Hướng Duy giả bộ như không có chuyện gì, cất bình nước.
"Thầy Hoắc, thầy chưa ngủ ạ?"
Hoắc Kham gối lên hai tay, chân vắt lên nhau, không nói gì.
Chương Hướng Duy lại nằm xuống, chỉnh chỉnh cái chăn mỏng.
"Năm nay liên hoan phim quốc tế bên thành phố A rất nhiều người đến."
Hoắc Kham nghe đứa nhỏ blo bla nói, cảm giác có chút vi diệu, nói đến liên hoan phim này, chính là ông mai bà mối của hắn.
Hai năm trước, hắn dựa vào vai diễn người câm điếc trong phim <Cái cây thứ bảy> giành được giải ảnh đế lần thứ ba, lúc đó đứa nhỏ làm tình nguyện viên.
Vận mệnh hai người đã gặp nhau ở đó.
Trong lòng Hoắc Kham mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
"Muốn đi sao?"
Chương Hướng Duy hứng chịu ánh mắt của hắn, ngơ ngác.
Muốn chứ, ôi liên hoan phim, có ai mà không muốn đi.
Thế nhưng bây giờ cậu chưa có tác phẩm nào trong tay, cũng không có nhãn hiệu nào mời cậu đi, muốn đi phải tự trả tiền, quá xấu hổ, nếu làm không tốt thì ngay cả nhiệt thảm đỏ cũng cọ không nổi, càng không nghĩ đến việc may mắn gặp người này người kia.
Hơn nữa còn có thể bị chễ giễu sml, sau đó sẽ thành điểm yếu mà sau này antifan đều sẽ lấy ra hắc.
Rõ ràng mất nhiều hơn được.
Chương Hướng Duy cố gắng đè nén tâm tình kích động, dùng lý trí phân tích mọi việc.
Hoắc Kham nói: "Năm nay không thích hợp lắm, để sang năm, đem theo bộ phim đầu tiên <Triều dâng> của cậu". Với người đàn ông của em.
Bé ngoan gật đầu "Vâng."
"Thầy Hoắc." cậu nhỏ giọng nói: "Thầy có xem trọng <Triều dâng> không ạ?"
Câu hỏi này quả thực có chút vô lý, một bộ phim có thể thành công hay không, cần phụ thuộc vào sự nỗ lực của tất cả bộ phận, bây giờ còn chưa quay được nửa bộ, huống hồ quay xong còn cần chờ hậu kỳ chế tác, bây giờ còn quá sớm để nói trước.
Nhưng mà Chương Hướng Duy vẫn muốn nghe hắn nói cách nhìn nhận của bản thân.
Dựa vào những thành tích huy hoàng bao năm của hắn ở trong lĩnh vực điện ảnh, mỗi lời hắn nói đều là chân lí.
Chương Hướng Duy chờ mãi không nhận được câu trả lời, bây giờ gan to ra rồi, cậu lại hỏi: "Thầy Hoắc ơi?"
Hoắc Kham nhìn đôi mắt sáng ngời trong veo của đứa nhỏ.
"Không xem trọng thì thầy Hoắc đã không nhận."
Chương Hướng Duy chớp mắt.
"Vậy lúc thầy nhận bộ phim này có biết ai sẽ đóng vai Kiều Cùng không?"
Từ lâu đã muốn hỏi câu này.
Không phải do bị ảnh hưởng bởi những tin đồn trên mạng, mà là cậu cảm thấy tò mò.
Hoắc Kham không nói gì nhìn đứa nhỏ một lúc.
"Cậu cảm thấy thầy Hoắc có biết hay không?"
Chương Hướng Duy đối mặt với hắn, phảng phất như sắp bốc cháy đến nơi, sợ hãi rũ mắt xuống.
Không thể chịu nổi.
Người đàn ông này từ khi gọi cậu là Tiểu Duy Duy, liền bắt đầu trêu chọc cậu, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương Hướng Duy cứng ngắc đổi sang chuyện khác.
"Đúng rồi, thầy Hoắc, em xem danh sách khách quý của liên hoan phim rồi, có bạn thân của thầy"
Hoắc Kham nhíu mày, hắn có rất nhiều bạn thân, có tận mấy người cũng đi.
"Ai?"
"Hách Phong"
Chương Hướng Duy thẹn thùng nói "Em rất mê phim của anh ấy, thầy Hoắc có thể xin chữ ký giúp em không?"
Không thể, trong đầu Hoắc Kham đang phun lửa, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ của một người bạn tốt.
"Được."
Chương Hướng Duy vui vẻ cười rộ lên.
"Cảm ơn thầy."
Hoắc Kham nhìn sang, mắt đứa nhỏ cong thành trăng lưỡi liềm, đáng yêu quá, hắn híp mắt lại, nhưng vẫn buồn bực.
<Triều dâng> đã quay nửa tháng, chữ kí của tôi sao không thấy em xin?
Lúc trong lòng Hoắc Kham còn đang tính toán chi li, đứa nhỏ "A" lên một tiếng : "Thầy Hoắc, em còn chưa có cả chữ kí của thầy Hoắc nữa"
"Lúc hơ khô thẻ tre có thể kí cho em không?"
Hô hấp Hoắc Kham hơi ngưng lại, sắc mặt nhàn nhạt.
"Được."
"Vậy em phải suy nghĩ kĩ càng xem nên ký cái gì."
Chương Hướng Duy cao hứng vỗ vỗ tay
"Không biết đạo cụ quay phim có thể đem về không nhỉ, nếu có thể..."
Hoắc Kham nghe đứa nhỏ lầm bầm, tức giận không cánh mà bay, như được sống lại.
Xuống máy bay, Chương Hướng Duy cùng mọi người đi về phía trước, điện thoại vừa mở đã vang lên.
Vương Trình ở đầu bên kia cười mắng
"Đm, bạn học Chương Hướng Duy này, may là cậu mở máy đấy, không ông đây đập vỡ điện thoại cậu."
Chương Hướng Duy hết nhìn đông lại nhìn tây, lại nhìn thấy người đàn ông đang được bảo vệ ở giữa các bảo an sân bay, bĩu môi
"Gọi điện cho tớ làm gì, đi máy bay chứ có phải đi ăn trộm đâu, gấp gáp cái gì chứ."
Vương Trình nói: "Sợ cậu bị người khác đem đi bán."
Nhóm bảo an đều rất cao, Chương Hướng Duy nhón chân lên nhìn.
"Tớ là một đứa con trai vừa thành thanh niên đấy, mua về làm gì, có đẻ được đâu."
"Mua về ngủ á." Vương Trình cười thô bỉ.
"Các bé trai giờ rất được ưa chuộng, đặc biệt cái kiểu trắng trắng mềm mềm như cậu, so với con gái nhà người ta còn trắng hơn, vừa nhéo một cái đã có thể để lại dấu vết, chắc chắn có thể gợi lên dục vọng muốn hành hạ của người khác, úi chà."
Chương Hướng Duy nói: "Tốt lắm, tình bạn này coi như bỏ, tạm biệt."
Trần Hương Hương đã bàn bạc với tài xế xong xuôi, vỗ vỗ bả vai thiếu niên .
"Tiểu Duy, chị đi rửa tay, em ở đây chờ chị."
Chương Hướng Duy ra dấu ok, nói với Vương Trình: "Tớ tắt máy trước, về trường rồi nói tiếp"
Vương Trình nghe ra được cậu đang mất tập trung.
"Sao thế?"
"Cậu không lên weibo hả?" Chương Hướng Duy nói: "Tớ đi cùng một chuyến bay với thầy Hoắc, bây giờ chắc chắn đang có rất nhiều người đứng đợi"
Vương Trình ngưng cười "Liên quan gì đến cậu."
"Không chỉ có fan của thầy ấy, còn có bên truyền thông quay trực tiếp, nếu nhìn thấy đối tượng gây scandal là tớ đây, chắc chắn sẽ bị vây kín lại."
Chương Hướng Duy túm túm vành mũ bóng chày.
"Đây là lần đầu tiên tớ lộ diện từ sau khi tiến tổ, nên có hơi sợ"
Vương Trình cười rộ lên.
"Sợ gì, ai bắt nạt cậu, mắng cậu thì cậu mắng lại, sau đó tớ giúp cậu báo thù"
Nửa đùa nửa thật nói xong, cậu dừng một hai giây.
"Hướng Duy, cẩn thận chút."
Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông cao lớn bỏ lại mọi người, đi về phía cậu, cảm thấy khó hiểu .
Hoắc Kham hơi khom lưng.
"Gọi điện thoại với ai đấy, cười tít cả mắt lại."
Chương Hướng Duy chớp mắt.
"Là huynh đệ học khoa nhiếp ảnh lần trước em có nói."
Mặt Hoắc Kham trong nháy mắt đen xì, hỏi cái gì mà hỏi? Miệng tiện.
Chương Hướng Duy cảm nhận được khí lạnh từ trên người hắn, theo bản năng khuôn mặt tỏ rõ vẻ cảnh giác, lui về sau nửa bước "Thầy Hoắc ơi?"
"Hả?" Hoắc Kham cười, "Tình cảm của các cậu tốt thật đấy"
Chương Hướng Duy gãi mặt.
"Em với cậu ấy là bạn học từ hồi sơ trung"
Vô thức chia sẻ sinh hoạt cá nhân của mình rồi.
Hoắc Kham một bên nhận sự thân cận của đứa nhỏ, một bên thăm dò: "Vậy cậu ta là cậu bạn gay của cậu?"
"Không phải, không phải ạ" Chương Hướng Duy vội vàng nói: "Cậu ấy thích con gái, nữ chính <Triều dâng>, chị Tưởng Di là nữ thần của cậu ấy."
Ánh mắt Hoắc Kham chứa ý cười như muốn hôn lên khuôn mặt cậu, đứa ngốc.
Tình cảm không phân trước sau.
Thằng quỷ tên Vương Trình kia sẽ không ra tay, quan hệ anh em tốt là mạng lưới phòng hộ, cũng là hòn đá chặn đường.
Ở trong cái lưới đó quá lâu, thương nhớ bị bọc lại trong sự tín nhiệm lẫn nhau, sẽ sợ phá hỏng cục diện hiện tại đến mức không làm bạn bè được nữa.
Không phải nhân vật của công chúng, không có nhiều điểm phải cố kỵ như mình.
Hoắc Kham thấp giọng nói: "Đừng ra sân bay vội, ở đây chờ."
Dứt lời liền đeo kính râm lên, quay người đi về phía cửa ra, nhóm người An Lợi cùng Phương Viên cũng đi theo.
Hoắc Kham vừa xuất hiện, đám người đã chờ sẵn từ lâu như ong vỡ tổ ùa lên.
Giống hệt như một đám zoombie.
Hoắc Kham không lập tức theo bảo vệ rời đi mà đứng lại một lúc, chào hỏi fan hâm mộ.
Tiếng thét chói tai, tiếng reo, pha lẫn tiếng chửi mắng ầm ĩ cả một mảng, đây chính là do lưu lượng và thực lực của ảnh đế tạo thành.
Chương Hướng Duy cùng Trần Hương Hương tranh thủ cơ hội lặng lẽ lên xe.
Xe đi qua đám người đông đúc, Chương Hướng Duy nằm nhoài ra nhìn cửa sổ xe, người đàn ông kia bảo cậu đừng đi vội, hóa ra là muốn giúp cậu dẫn fan và phóng viên đi.
Sao lại săn sóc như vậy.
Chương Hướng Duy tự lo lắng chính bản thân mình, lo lắng cho kế hoạch trước 35 tuổi sẽ không yêu đương của chính cậu.
Người đàn ông kia.... Aish, thật đúng là, nếu thích thì phải làm sao bây giờ? Là đi tìm chết.
Xe rẽ hướng khác, không nhìn thấy gì nữa, Chương Hướng Duy mở điện thoại lên mạng xem, tại sao đàn ông ngoài ba mươi lại quyến rũ như vậy.
Tài xế không phải người quen, Trần Hương Hương có lời muốn hỏi thiếu niên, nhưng trong xe bất tiện, cô lại không chờ được đến lúc xuống xe, liền nhắn tin wechat cho cậu
-Tiểu Duy, là em nhờ thầy Hoắc giúp đỡ sao?
Chương Hướng Duy đang xem điện thoại, thấy chị Hương Hương nhắn tin, nhanh chóng trả lời
-Gì ạ?
-Vừa nãy anh ta giúp em dẫn người đi, nếu không hiện tại em vẫn đang ở sân bay, bị hỏi mấy câu lung ta lung tung, muốn đi cũng không đi nổi, không phải em tìm anh ta xin giúp đỡ?
-......
-Là em nhờ thầy ấy làm thế.
Chương Hướng Duy không biết tại sao không nói sự thật, cậu chọn nói dối.
Trần Hương Hương không tin tưởng lắm, cô năm nay hai tư tuổi, tuổi nghề làm trợ lý cho nghệ sĩ không lớn không nhỏ, từng dắt một nghệ sĩ xuất thân từ show tuyển chọn, lọt top debut, công ty đầu tư push.
Kết quả idol không cố gắng làm việc, nói muốn yêu đương với cô, muốn làm bạn trai cô.
Trần Hương Hương không thích yêu đương với mấy thằng nhóc, cô không có sức lực theo người ta chơi trò tình ái, cho nên dứt khoát từ chức, không lâu sau, bạn bè giới thiệu công việc khác cho cô.
Lần này dẫn một người ngoan ngoãn hơn tên kia mười vạn lần.
Một đứa nhỏ sạch sẽ, vô tình nắm được cơ hội ngàn năm có một, vừa ra mắt đã hot, một đêm bạo hồng.
Thuận lợi như thế, chắc chắn là ý trời, mở ra con đường khách VIP.
Thế nhưng...
Lúc nào cũng cảm giác sẽ phát sinh một chuyện long trời lở đất, tất cả sẽ đi lệch khỏi đường ray.
Trần Hương Hương mở danh bạ, chọn một cái tên, gửi tin nhắn
-Nhiếp ca, em nghi ngờ thầy Hoắc đối với Tiểu Duy...
Tay Trần Hương Hương run lên, vội vàng thu hồi tin nhắn kia, gõ lại một lần.
-Em nghi ngờ thầy Hoắc muốn ký với Tiểu Duy.
Khung trò chuyện yên tĩnh giống như bị chết máy.
Lúc xe chạy tới trường học, Trần Hương Hương mới nhận được câu trả lời
-Yên