Kiều Luyến xoắn xuýt thật lâu, vẫn không nhịn được mở miệng: "Thẩm tiên sinh, anh đưa tôi đến trạm xe buýt trước mặt là được."
Một câu, để Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn qua : "Cái này là coi tôi thành tài xế sao?"
Kiều Luyến không hiểu ý lời này.
Thẩm Lương Xuyên hừ lạnh một chút, nhìn về phía trước: "Buổi sáng mẹ gọi điện thoại, kêu chúng ta qua."
Kiều Luyến nhất thời khẩn trương: "Mẹ... Dì Hạ làm sao?"
Không phải là thân thể không thoải mái chứ?
Thấy được dáng vẻ cô khẩn trương, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên nhu hòa
xuống: " Không có việc gì, Nguyên Hi trở về, chúng ta qua xem một chút."
Nguyên Hi?
Rõ ràng Kiều Luyến cảm giác được, lúc Thẩm Lương Xuyên nói tới cái tên này, ngữ khí không đúng lắm.
Thẩm Lương Xuyên từ trước đến nay kiêu ngạo, không có người nào có
thể cho anh cúi đầu, từ quan hệ của anh và người đại diện cũng có thể
thấy được, anh cũng không thích bị người ta nắm trong tay.
Cùng anh kết hôn đến bây giờ, hơn nửa tháng, cũng chưa từng gặp anh chiều theo người nào.
Nhưng bây giờ... Một người trở về, anh lại muốn chạy tới tự mình nhìn xem?
Cái Nguyên Hi này là ai?
Cô cắn bờ môi, không biết nên hỏi một câu hay không .
Bờ môi khẽ động, cuối cùng không nói gì.
Cô không có chú ý tới, nhắc tới Nguyên Hi, Thẩm Lương Xuyên giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt trầm xuống.
Anh bỗng nhiên mở miệng : " Nguyên Hi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi xem con bé như em gái, cô nên bao dung nó."
Một câu, để trong lòng Kiều Luyến sinh ra một loại cảm giác chua xót.
Cô cho là, Thẩm Lương Xuyên vẫn luôn lạnh băng.
Nhưng thì ra, anh cũng có lúc dịu dàng.
Chỉ là, loại dịu dàng kia, không phải với cô.
Phát hiện này, để cho cô lập tức sa sút.
Sau năm phút, xe quẹo vào biệt thự số 18.
Mới vừa đi vào, Kiều Luyến thấy cửa phòng khách bị đẩy ra, tiếp đó
một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra, cô bé mặc một chiếc áo lông màu xanh quân đội, khuôn mặt nhỏ trắng dịu dàng, nhìn qua giống như một cô
em gái nhà bên dễ dàng thẹn thùng.
Người này... Nguyên Hi sao?
Kiều Luyến tự hỏi, xe
ngừng lại.
Thẩm Lương Xuyên mở cửa xe đi xuống, đi tới bên cạnh cô bé.
Kiều Luyến tới trễ một chút, nghe không rõ ràng bọn họ nói cái gì,
chỉ có thể nhìn thấy cô bé ngửa đầu, tươi cười, Thẩm Lương Xuyên lại sờ
lên đầu của cô bé, thái độ thân mật.
Cô chậm rãi đến gần, liền nghe thấy cô bé cúi đầu, tiếng rất nhỏ rất
dịu dàng: "Anh Lương Xuyên, anh lại trêu ghẹo em, em không để ý tới anh
nữa."
Thẩm Lương Xuyên khẽ mở miệng : "Được rồi, vào trong đi."
Anh giống như không phát giác được Kiều Luyến đến, không có bất kỳ ý muốn giới thiệu đối phương.
Cô bé về phía Kiều Luyến, miệng ngập ngừng, muốn chào hỏi, lại
giống như không dám, nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, chỉ có thể lộ là nụ cười thiện ý với Kiều Luyến, cùng đi theo vào.
Hạ Diệp Hoa đã đứng lên : "Đêm qua Nguyên Hi bay tới, ta đã nói với con nhiều lần, con cũng không biết tới!"
Thẩm Lương Xuyên không có giải thích, chỉ đi qua, ngồi ở trên ghế sofa.
Hạ Diệp Hoa tức giận, đang định lại gì, Kiều Luyến lập tức tiến lên : "Mẹ, anh ấy có chuyện, hôm qua Tống Thành họp đến nữa đêm, thực sự quá
muộn."
Lúc này vẻ mặt Hạ Diệp Hoa mới hòa hoãn, hừ một tiếng với Thẩm Lương
Xuyên, sau đó cười dắt lấy Kiều Luyến, giải thích cho Nguyên Hi: "Nguyên Hi, đây là chị dâu con, Kiều Luyến!"
Lại mở miệng với Kiều Luyến: "Kiều Luyến, đây là Tống Nguyên Hi, con gái nuôi của ta!"