Con gái nuôi sao?
Có lẽ là phát giác được vẻ mặt Kiều Luyến kinh ngạc, Hạ Diệp Hoa giải thích cho cô: "Nguyên Hi là tám năm trước được Thẩm Lương Xuyên mang
về, con không biết, lúc ấy tiểu tử này nói với ta nó nói chuyện yêu
đương, sau đó qua một đoạn thời gian, mang về một đứa bé nhỏ như vậy,
lúc ấy, Nguyên Hi mới 14 tuổi, ta còn tưởng Nguyên Hi là bạn gái của nó, lập tức bùng nổ, về sau mới biết được..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng cắt ngang: "Mẹ, mấy người ăn sáng chưa?"
Hạ Diệp Hoa trả lời : "Ăn rồi." Quay đầu, ngây ngẩn cả người : "Ta mới nói được chỗ nào rồi?"
Thẩm Lương Xuyên chỉ ghế sô pha : "Ngồi xuống nói."
Ba người ngồi xuống, Kiều Luyến liền không nhịn được nhìn về phía Tống Nguyên Hi.
Lời Hạ Diệp Hoa vừa nói ý rất rõ ràng, cô bé không phải mối tình đầu
của Thẩm Lương Xuyên, vả lại... Thẩm Lương Xuyên cũng hẳn là không có
cái loại cảm giác này với Tống Nguyên Hi, bọn họ nhận biết tám năm, nếu
như anh thích Tống Nguyên Hi, bọn họ đã sớm ở cùng nhau rồi.
Nhưng... Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, vì sao cô cảm
giác, vừa rồi Hạ Diệp Hoa muốn nói điều gì quan trọng, lại bị Thẩm Lương Xuyên cắt đứt?
Cô nhìn về phía Tống Nguyên Hi lần nữa, cô bé đối với Thẩm Lương Xuyên, là cảm giác gì?
Dù khi còn bé không biết yêu, nhưng sau khi lớn lên, cũng có thể động tâm với Thẩm Lương Xuyên?
Tống Nguyên Hi nhu thuận ngồi bên cạnh Hạ Diệp Hoa, giờ phút này cúi
đầu, xoa bả vai cho Hạ Diệp Hoa, nói chuyện tinh tế, bộ dạng rất dịu
dàng ngượng ngùng.
Có lẽ là phát giác được Kiều Luyến đang nhìn mình, thế là ngẩng đầu
nhìn Kiều Luyến một chút, đối mặt với cô, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Cô bé ngượng ngùng cười, sau đó tiếp tục cúi đầu, không dám nhìn cô.
Nhát gan, như con thỏ nhỏ.
Kiều Luyến đang tự hỏi, Thẩm Lương Xuyên mở miệng : "Tốt nghiệp đại
học, sau này em định làm gì? Thi nghiên cứu đào tạo sâu, hay là làm
việc?"
Tống Nguyên Hi nâng mắt nai con lên, đối đầu với ánh mắt Thẩm Lương
Xuyên, lập tức bị dọa rụt lại,
cô bé ngập ngừng mở miệng, giống như
muốn nói cái gì, lời vừa tới miệng lại trở thành: "Anh, em nghe anh."
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhíu mày, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tống Nguyên Hi sợ hãi, giọng nói ra ra dịu dàng: "Nguyên Hi."
Anh hô tên của cô bé, kêu vô cùng dễ nghe.
Để trong lòng Kiều Luyến xẹt qua một chút chua xót.
Sau đó Kiều Luyến nghe được anh hướng dẫn từng bước: "Nguyên Hi, cái
này là cuộc đời em, anh không thể chuyện gì cũng quyết định thay em, em
có thể nói cho anh biết, em muốn làm gì không?"
Tống Nguyên Hi nhìn Hạ Diệp Hoa một chút, Hạ Diệp Hoa liền cười: "Đứa nhỏ này, nói với con bao nhiêu lần, không nên coi mình là người ngoài,
con là con gái nuôi của ta, muốn làm gì thì làm cái đó! Có gì không thể
nói?"
Tống Nguyên Hi cắn môi, một lúc sau mới thưa dạ trả lời: "Em, em muốn diễn kịch."
"Không được." Thẩm Lương Xuyên cự tuyệt gọn gàng, dọa đến toàn thân Tống Nguyên Hi khẽ run rẩy, trực tiếp cúi đầu.
Thẩm Lương Xuyên muốn phát hỏa, lập tức giấu ở trong lòng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn Tống Nguyên Hi một chút, đi ra ban công nghe điện thoại.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Hạ Diệp Hoa thở dài : " Nguyên Hi, ta vẫn cảm thấy đứa nhỏ như con rất nhát gan, thế nhưng con..."
Bà quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến : "Tiểu Kiều, mau giúp ta khuyên
nhủ con bé, nó bị mắc lưới tình rồi! Những thứ trên mạng đều là giả, có
thể dựa vào sao?"