Máy bay xét qua bầu trời một vệt trắng, hạ xuống phía dưới sân bay Bắc Kinh.
Tại cửa ra khoang hạng nhất, một người đàn ông, mặc áo khoác màu đen bước ra ngoài.
Ở phía sau anh ta, đi theo ba bốn hộ vệ áo đen.
Khí thế rất đủ, đi qua chỗ nào, mọi người không khỏi
ghé mắt, người chung quanh, cũng bời vì khí thế của anh ta, không nhịn
được nhao nhao nhường đường cho anh ta.
Anh ta trực tiếp đi ra khỏi sân bay.
Người đứng phía sau nhắm mắt theo đuôi: " Lục tiên
sinh, người đón ngài đã tới. Cũng chuẩn bị xong chỗ ở cho ngài, ngài
thích ở khách sạn, hay là biệt thự tư nhân?"
Lục Nam Trạch nhanh chân tiến về phía trước, bước đi mang gió : "Tùy tiện."
Đi ra sân bay, bọn họ trực tiếp đi vào một chiếc xe Bentley bản dài trước mặt.
Bảo vệ cung kính mở cửa xe ra.
Nhưng người đàn ông không có lập tức tiến vào.
Anh ta chậm rãi đưa tay ra, tháo kính râm xuống, lộ ra mắt phượng tà mị đủ để mị hoặc chúng sinh.
Một đôi mắt thâm thúy, giờ phút này lại nhìn chằm chằm bầu trời tràn đầy sương mù .
Bầu trời âm u, mang theo cảm giác đè nén trầm muộn.
Đây chính là nơi cô sinh sống tám năm.
bên môi người đàn ông chậm rãi khơi gợi ý cười tự tin tà mị, anh ta híp mắt lại: Kiều Luyến, xem như trốn đến Bắc Kinh, em
cho rằng, có thể trốn được không?
-
Trở lại Bắc Kinh, đã hai ba ngày, Kiều Luyến lại có chút không tập trung.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm giác, giống như có chuyện gì phát sinh.
Loại này tâm tình bất an, để cho cô không thể tiếp tục trờ ở trong biệt thự nữa.
Sau Thẩm Lương Xuyên từ Hoàng Điếm trở lại Bắc Kinh, vẫn bận rộn, trên cơ bản ban ngày sẽ không ở trong nhà.
Mà sau khi cô từ chức, cũng không có tìm được công việc mới.
Cô đang làm ổ trong nhà, bỗng nhiên nhận được điện thoại Kiều Dịch.
Kiều Luyến nghe : " Alo? Kiều Dịch, sao vậy?"
Kiều Dịch không có thường gọi điện thoại cho cô, sợ quấy rầy cuộc sống của cô.
Mà trong khoảng thời gian này, vẫn khôi phục huấn luyện, Kiều Dịch bước đi đã không có vấn đề gì.
Bác sĩ nói, nửa tháng nữa, có thể
khôi phục xuất viện.
Cho nên, lúc này giọng Kiều Luyến, có chút khẩn trương, sợ Kiều Dịch có biến cố gì.
Thế nhưng không nghĩ tới tiếng Kiều Dịch lại rất nhẹ nhàng : "Không có chuyện gì, chị, em có khách đến rồi ! Chị đoán là ai?"
Khách?
Kiều Luyến cười : " Em có thể có khách nào?"
Nhưng lời này rơi xuống, liền nghe thấy đối diện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc khiến người sợ hãi: " là tôi."
Giọng nói này. . . Lục Nam Trạch!
Kiều Luyến đứng lên, vốn trên đầu gối đặt một cái laptop, cũng thuận thế rơi trên mặt đất.
Thế nhưng cô lại căn bản không qua quản những này, chỉ cảnh giác hỏi thăm: "Anh tới làm gì?"
"Không làm gì, chỉ là nhiều năm không thấy, muốn ôn chuyện với Tiểu Dịch, em có muốn tới hay không?"
Kiều Luyến nhất thời cắn môi : " Được, tôi qua."
Cúp điện thoại, cô lập tức đổi quần áo, bắt xe, thẳng đến bệnh viện Kiều Dịch.
Trên đường, lòng cô nóng như lửa đốt.
Mặc dù biết, nơi này là Bắc Kinh, không phải địa phương anh ta có thể tùy tâm sở dục.
Thế nhưng cô vẫn khẩn trương.
Trên đường đi liên tục thúc giục tài xế nhiều lần, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất đến.
Cô chạy một đường đến phòng bệnh Kiều Dịch.
Đứng ở cửa, liền nghe bên trong truyền tới tiếng cười.
Cô hơi sững sờ, trong lòng bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
Lúc này mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Kiều Dịch đang cười.
Mà trên ghế sofa, một ngươi đàn ông đang vắt chéo chân ngồi đó, chính là Lục Nam Trạch.