Lục Nam Trạch mang ý cười trên mặt.
Kiều Dịch thì cười trước ngửa sau: "Anh hai, thật sự là quá khôi hài! Anh cũng quá xấu bụng, vậy sau
đó thì sao? Về sau chị của em thế nào?"
Một lúc sau Lục Nam Trạch mới mở miệng: "Vậy phải hỏi chị em rồi."
Lời này rơi xuống, Kiều Dịch nương theo ánh mắt của anh ta, quay đầu nhìn qua, liền phát hiện Kiều Luyến đứng ở cửa.
Kiều Dịch lập tức đứng lên: " Chị, chị đã đến sao? Hôm nay anh hai đột nhiên tìm tới, thật kinh ngạc! Chẳng qua nhiều năm không gặp như vậy, anh hai so với trước kia hài hước rất nhiều!"
Trước kia Kiều Dịch luôn kề cận chị gái, cùng nhau chơi đùa, Lục Nam Trạch lại đối với cậu rất ác.
Thẳng đến lớn lên, Kiều Dịch mới hiểu được, khi đó, Lục Nam Trạch thích chị
gái, bởi vì cậu luôn luôn kề cận chị gái, cho nên mới hù dọa cậu.
Kiều Dịch từ nhỏ chỉ kính sợ anh ta.
Nhưng bây giờ nhìn thấy, chỉ cảm thấy thân thiết.
Kiều Luyến mím môi, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch, thấy anh ta không có ý lên tiếng, cũng nở nụ cười: " hai người đang nói chuyện gì?"
Kiều
Dịch cười tới nước mắt đều chảy ra: "Trò chuyện khi chị còn bé, khi còn
bé chị có thể là kẻ nịnh hót. Ba đối tốt với chị như vậy, anh hai đi nhà chúng ta, liền dùng một miếng đường mua chuộc chị, hỏi chị giữa anh ấy
và và ba, chị thích người nào? Kết quả, chị liền trả lời là anh hai! Ha
ha ha ~ khi đó, khẳng định là ba rất buồn."
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhìn Lục Nam Trạch một chút.
Hai nhà khi còn bé, là thông gia tốt.
Chẳng qua khi cô lớn lên, Lục gia càng làm càng tốt, thế lực gia tộc cũng càng lúc càng lớn.
Mà Kiều gia lại một mực duy trì, không có thành tích đặc biệt lớn.
Mới có thể bởi vì một tòa nhà, dẫn đến toàn bộ Kiều gia phá sản.
Khi còn bé, cô theo anh hai, tôn tử chơi rất tốt.
Nhưng bây giờ... Không phải khi còn bé rồi.
Cô giật giật tay phải của mình, bỏ tay vào trong túi, trong mắt lóe lên đề phòng.
Sau đó cô liền ngồi xuống,
cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Chờ đến khi hàn huyên xong, Kiều Dịch rất ngoan ngoãn mở miệng: " Chị, mấy
người tiếp tục trò chuyện, em muốn đi làm huấn luyện khôi phục."
Lục Nam Trạch ngay lúc Kiều Luyến lắc đầu liền gật đầu nói: " Ừm, dưỡng chân cho tốt, rồi trở về trường."
Kiều Dịch gật đầu rời đi.
Chờ đến khi Kiều Dịch rời đi, lúc này Kiều Luyến mới nhìn về phía Lục Nam Trạch, sắc mặt lạnh xuống: " Anh tới làm gì?"
Bên môi Lục Nam Trạch vẫn là nụ cười tự tin như cũ: " mang em đi."
Kiều Luyến nhíu lông mày: " Tôi đã kết hôn rồi."
"Vậy thì ly hôn."
Kiều Luyến nhìn anh: " Lục Nam Trạch, anh có ý tứ gì?"
Lục Nam Trạch khiêu mi: " ý tứ chính là, anh thích em, từ nhỏ đã thích em, em là của anh!"
Anh ta đứng lên: " Kiều Luyến, sao em có thể kết hôn với người khác?"
Anh ta đưa tay ra, một tay nắm chặt cổ tay cô
Câu nói này, mang theo ủy khuất cùng ưu thương.
Giống như chó con bị ném bỏ, rất đáng thương.
Nhưng Kiều Luyến biết, người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không đáng thương.
Anh ta cường đại, tự tin, bá đạo.
Kiều Luyến cắn bờ môi: "Tôi sẽ trở về, nhưng không phải hiện tại, mặt khác, tôi chưa từng có nghĩ tới ly hôn."
"Kiều Luyến!"
Tiếng cảnh cáo, xen lẫn tức giận của Lục Nam Trạch.
Anh ta trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, vừa rồi còn đáng thương, trong nháy mắt liền tức giận.
Kiều Luyến theo dõi anh ta, siết chặt nắm đấm: " Tôi thích, chỉ có Thẩm Lương Xuyên."