Kiều Luyến trông thấy bộ dạng này của anh ta, nhất thời cầm tay Thẩm Lương Xuyên.
Bạn bè hồi nhỏ, bây giờ lại phản bội anh, khẳng định giờ phút này Thẩm Lương Xuyên vô cùng khổ sở.
Cô cắn môi, rầu rĩ nhìn lên mặt Lục Nam Trạch và Lý Thần Vũ, nói với Thẩm
Lương Xuyên: "Ông xã, em muốn vào phòng vệ sinh, anh đi cùng em chứ?"
Rõ ràng muốn mang Thẩm Lương Xuyên đi, không cho anh bị hai người trước mặt kia làm tức giận.
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhíu mày, nhìn bộ dáng cô bảo vệ mình, đứng lên theo.
Vừa muốn đi, lại bị Lục Nam Trạch ngăn lại.
Lục Nam Trạch chỉ Lý Thần Vũ, nói với Thẩm Lương Xuyên: "Thẩm tiên sinh,
mấy người dù sao cũng là bạn bè lúc nhỏ, xem như lần hợp tác này thất
bại, còn có lần sau mà?"
"Có gì không làm được, cùng uống một chén? Vội vã đi như vậy, là bởi vì Thẩm tiên sinh oán hận Lý tiên sinh sao?"
Cái này là châm ngòi ly gián!
Kiều Luyến thật sự bị cái người âm hiểm này làm tức chết!
Kiều Luyến cắn môi: " Lục Nam Trạch, anh đừng quá mức!"
"Tôi quá đáng như thế nào? Chẳng qua là Lý tiên sinh cùng Thẩm tiên sinh có mâu thuẫn, tôi tới giúp bọn họ làm thuyết khách."
Lục Nam Trạch trả lời, thật sự là tức chết người không đền mạng.
Kiều Luyến luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này đều bị anh ta vô sỉ đến tức giận nói không ra lời.
Ngược lại Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, liền ngồi ở trên ghế sofa, nhíu
mày, nhìn về phía Lý Thần Vũ: " Được, vậy thì nghe một chút, các anh
muốn nói điều gì."
Lý Thần Vũ ho khan một tiếng, hơi có chút xấu hổ, "Cái kia, anh Thẩm, lần này thật sự là không cố ý ~ "
Thẩm Lương Xuyên nhếch miệng.
Lý Thần Vũ nhất thời cười: " Hay là, hôm nào tôi mời anh ăn cơm, anh tha thứ tôi đi!"
Lục Nam Trạch trực tiếp mở miệng: " Việc gì phải hôm nào? Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng liền hôm nay đi."
Lý Thần Vũ lập tức cười: " Được, đợi lát nữa yến hội kết thúc, chúng ta qua bữa ăn tối!"
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm tiên sinh, anh có dám đi hay không?"
Không phải có muốn hay không đi, mà chính là có dám hay không...
Lời nói này, làm sao Thẩm Lương Xuyên cự tuyệt.
Mấy người đàn ông, anh một lời tôi một câu, lời nói sắc bén.
Ở bên cạnh, Kiều Luyến thật sự gấp thay Thẩm Lương
Xuyên.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ, giống như dù có chuyện gì cũng không thể làm anh tức giận.
Lục Nam Trạch nhìn thấy anh trấn định như thế, bỗng nhiên nhìn về phía Lý
Thần Vũ: " Lý tiên sinh, chỗ tốt tôi đáp ứng, hiện tại tôi thực hiện cho anh."
Lý Thần Vũ lập tức cười: " Được, được, đợi lát nữa vừa vặn dùng số tiền kia, đi ăn cơm!"
Lục Nam Trạch tiện tay từ lấy tờ chi phiếu từ trong túi ra: " Chỉ cần anh
nhớ kỹ sự tình hứa hẹn với tôi, năm ngàn vạn này, liền là của anh."
Tiện tay ký tên trên chi phiếu, đưa cho Lý Thần Vũ.
Kiều Luyến quả thực là bị chọc tức!
Cái Lục Nam Trạch này quả thực là khinh người quá đáng!
Trong âm thầm tiến hành giao dịch kia còn chưa tính, lại còn bắt đầu trả tiền ở ngay trước mặt bọn họ!
Như vậy quả thật đánh lên mặt Thẩm Lương Xuyên!
Cô thật sự hận không thể cào khuôn mặt tươi cười kia của anh ta!
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, đang định an ủi anh
vài câu, đã thấy vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh, ánh mắt nhìn Lý Thần Vũ.
Mà khi Lý Thần Vũ cầm chi phiếu, nhảy dựng lên, đi thẳng
đến bên Thẩm Lương Xuyên: " Anh Thẩm, năm ngàn vạn tới tay, khen tôi
nhanh lên!"
Một câu vừa dứt, trong nháy mắt Kiều Luyến ngây dại!
Cái này, tình huống như thế nào?
Chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên ưu nhã đứng lên, nhìn về phía Lục Nam Trạch đã
híp mắt lại, phát giác sự việc không thích hợp: " Năm ngàn vạn này, tôi
nhận. Lát nữa bày tiệc, anh có dám tới hay không? Đúng lúc tôi còn có
bạn, giới thiệu cho anh."