Trách không được, rõ ràng Mạc Tây Thừa có năng lực tạo nên sự nghiệp trong làng giải trí, nhưng vẫn không nóng không lạnh.
Những phim ảnh có thể làm nổi, xưa nay anh ta không nhận.
Thậm chí, anh ta không có bất kỳ tiếng tăm gì, thì ra là vì áp chế chính mình.
Có người mẹ như thế, cũng thật sự là say.
Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được Mạc Tây Thừa rất đáng thương.
Trách không được ánh mắt của anh ta luôn luôn tràn đầy u buồn, cả người giống như thực vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Kiều Luyến thở dài.
Nếu như Thi Niệm Diêu ở cùng Mạc Tây Thừa, không chừng phải gặp bao nhiêu ủy khuất!
Giờ khắc này, Kiều Luyến bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của Mạc Tây Thừa.
-
Ngày thứ hai, hai người dự định về nhà ăn tết.
Chuyện bất động sản bên Tô Châu, đi lên quỹ đạo, chỉ chờ ba tháng bắt đầu phiên giao dịch bán nhà.
Mà sáng sớm, liền thấy Thi Niệm Diêu mang theo hành lý của mình, đứng ở cửa khách sạn bọn họ.
Kiều Luyến sững sờ, "Em đây là?"
"Không phải mọi người về Bắc Kinh sao? Tôi đi cùng
mọi người." Thi Niệm Diêu đi tới, trên mặt vẫn treo nụ cười, thế nhưng
nụ cười kia, thủy chung mang theo gượng ép.
Kiều Luyến nhìn bộ dạng của cô ấy, liền biết chuyện ngày hôm qua, kỳ thật vẫn tổn thương tới cô.
Hiện tại để cho cô rời đoàn làm phim, cũng rất tốt.
Thế là, Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Lúc ba người cùng tời đi, Mạc Tây Thừa đến tiễn bọn họ.
Đêm qua Mạc Tây Thừa phải quay, trong mắt có tia máu
đỏ, khi nhìn thấy Thi Niệm Diêu kéo theo hành lý đứng ở bên cạnh hai
người, hơi sững sờ.
Cũng không có nói nhiều một câu.
Dù sao, kỳ thật anh ta xem như có chút hảo cảm với Thi Niệm Diêu, nhưng cũng chỉ là hảo cảm, giống như là một mầm non mới nảy.
Thi Niệm Diêu thấy thần sắc anh ta lãnh đạm, người càng hạ thấp hơn một chút.
Sau cùng, đi theo hai người lên máy bay.
-
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên trở lại Bắc Kinh, đã là cuối năm.
Hạ Diệp Hoa vội vàng mua sắm đồ tết, giúp việc trong nhà cũng đều chuẩn bị đồ ăn tết.
Hôn lễ của Hạ Noãn Noãn và Thẩm Tử Hào, định vào 15 tháng riêng năm sau.
Dù
sao cũng không thể để bụng lớn, mặc áo cưới không dễ nhìn.
Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên cha mẹ Hạ dứt khoát cũng không trở về, ở lại Bắc Kinh, chuẩn bị hôn lễ.
Năm mới tới.
Trong nhà cũng càng thêm náo nhiệt.
Thế nhưng đến ban đêm, Kiều Luyến lại phát hiện, Hạ Diệp Hoa đứng ở cửa phòng Tống Nguyên Hi, lộ ra hoài niệm.
Lúc này Kiều Luyến mới chợt hiểu, Tống Nguyên Hi ở trại an dưỡng, đã sắp hai tháng.
Cũng không biết cô ấy hiện đang khôi phục thế nào?
Cô nghĩ tới đây, liền buông con ngươi xuống.
Tống Nguyên Hi, là nguyên nhân chuyện từ tám năm trước.
Thẩm Lương Xuyên một mực không nói cho cô nguyên nhân lỡ hẹn, có lẽ có thể từ chỗ Tống Nguyên Hi, tìm được cái gì.
Lần trước đi xem cô ấy, bệnh tình không tốt.
Cũng không biết trong khoảng thời gian này, bệnh tình của cô ấy ổn hơn chưa.
Nghĩ tới đây, ngày thứ hai, Kiều Luyến lấy cớ, đi trại an dưỡng.
Gác cổng trại an dưỡng, vẫn không cho cô tùy tiện đi vào.
Kiều Luyến định gọi cho Hạ Noãn Noãn, để cho cô ấy giúp mình một chút.
Thật không nghĩ đến, đứng ở ven đường, đang định gọi điện thoại, đã thấy một chiếc xe sang trọng lái tới.
Kiều Luyến cũng không có để ý, nhưng khi chiếc xe kia tớ, hạ cửa xem xuống, xuyên qua cửa xe, Kiều Luyến liếc mắt liền thấy
được người ngồi ở bên trong—— Mai Phượng!
Kiều Luyến sững sờ, Mai Phượng tới nơi này làm gì? ! Bà ta đến thăm người nào?