Bời vì hôm nay không phải thời gian tới thăm, cho nên gác cổng ngăn đón không cho vào.
Mai Phượng không biết gọi điện thoại cho ai, liền có
người đi ra, không chỉ nghênh đón Mai Phượng đi vào, còn để bọn họ lái
xe tiến vào.
Cái đãi ngộ này...
Thế nhưng, Mai Phượng cũng có người thân ở trong viện dưỡng lão sao?
Lúc ấy Kiều Luyến cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cô chỉ gọi điện thoại cho Hạ Noãn Noãn.
Lập tức bước sang năm mới, thân thể Hạ Diệp Hoa cũng đã khôi phục, cho nên Hạ Noãn Noãn đã đi làm lại rồi.
Chờ năm phút đồng hồ, Hạ Noãn Noãn từ trong viện dưỡng lão đi ra.
Áo lông màu trắng, khiến cô càng nhu tình như nước,
một đôi mắt biết cười, để cho người ta trông thấy cô, cũng cảm giác
trong lòng ấm áp.
Dù lúc nào, Hạ Noãn Noãn cũng cho người ta cảm giác, mãi mãi là con gái vùng Giang Nam.
Cô ấy trông thấy Kiều Luyến, ánh mắt sáng lên, đi tới : " Mọi từ từ Tô Châu trở về rồi sao ?"
Kiều Luyến gật đầu.
Hạ Noãn Noãn lập tức cười híp mắt lại : " Hôm trước dì Hạ còn lẩm bẩm, mọi người không có thể về nhà ăn tết sao? ~ "
Kiều Luyến trêu ghẹo cô : "Hiện tại còn gọi dì Hạ, sao em còn không đổi giọng?"
Hạ Noãn Noãn hơi đỏ mặt : "Cái này, đây không phải là vì chưa có cử hành hôn lễ sao?"
"Không có cũng có thể đổi giọng, chứng đã nhận."
Kiều Luyến nói đến đây, cúi đầu nhìn về phía bụng Hạ Noãn Noãn.
Bời vì đứa bé vẫn chưa tới hai tháng, lại bọc lấy áo lông dày, cho nên căn bản là nhìn không ra.
Nhưng Kiều Luyến vẫn theo bản năng đưa tay ra sờ: " Bảo Bảo có ngoan hay không?"
Hạ Noãn Noãn liền cười : "Chị thích Bảo Bảo như thế, sao không cùng Thẩm ảnh đế sinh một đứa?"
Nghe nói như thế, tay Kiều Luyến sờ bụng Hạ Noãn Noãn, có chút dừng lại.
Cô mím môi, lúc này mới đứng thẳng người : " Tuổi chúng ta còn trẻ, chẳng qua em yên tâm, tôi không thể quá muộn so với em!"
Nói chuyện, hai người đã tiến vào trại an dưỡng.
Những ngày này Hạ Noãn Noãn đi theo Hạ Diệp Hoa càng tốt,
cho nên dần dần cũng hiểu quan hệ của Tống Nguyên Hi và nhà họ.
Đối với chuyện Kiều Luyến giấu Hạ Diệp Hoa đến xem Tống Nguyên Hi, cô hiểu.
Kiều Luyến hỏi thăm: "Gần đây bệnh tình cô ấy thế nào?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng nói: "Kỳ thật em cảm thấy, tâm
tình của cô ấy đã ổn định lại, bệnh tình cũng hóa giải. Dù sao cô ấy
cũng là nhất thời nhận lấy kích thích. Thế nhưng mỗi lần dì Hạ đến xem
cô ấy, cô luôn luôn không nói, khiến mọi người cũng không biết đến cùng
cô ấy có khỏe hay không."
Hạ Noãn Noãn thở dài : "Bình thường, Tống tiểu thư
cũng rất yên lặng, ở chỗ này giống như không có bất kỳ ý kiến gì. Nhưng
em cảm thấy, cô ấy không giống như còn sinh bệnh, giống như là..."
Kiều Luyến nhìn cô: " Giống như là cái gì?"
"Giống như tự mình lưu đày." Hạ Noãn Noãn nhỏ giọng : " Em học qua tâm lý, loại tình huống này, hình như cô ấy đối với chuyện tổn thương Thẩm ảnh đế, canh cánh trong lòng, hiện tại tự giam mình ở
nơi này, có một loại cảm giác giam giữ mình. Bình thường cô ấy cũng
không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng."
Hạ Noãn Noãn nhíu mày : "Kỳ thật một người bình
thường, nếu như thời gian lâu dài, không tiếp xúc với bên ngoài, như vậy có thể sẽ bị bệnh tự kỷ."
Kiều Luyến nhíu mày, nghe Hạ Noãn Noãn nói xong những lời này, đi về phía trước hai bước, chợt thấy xe Mai Phượng, vậy mà
dừng cạnh phòng làm việc của Hạ Noãn Noãn.
Sau đó, cô liền thấy Mai Phượng xuống xe, đi tới phòng Tống Nguyên Hi! !