Bóng đêm đã tối.
Trong biệt thự số 18 tối om, sau khi anh tiến
vào, tuy tự động mở đèn hành lang, nhưng trong lúc nhất thời, vẫn là
thấy không rõ tình huống bên trong.
Thẩm Tử Hào nghi ngờ nhíu lông mày, đã thấy Thẩm Lương Xuyên dừng xe lại, sau đó xuống xe.
Thẩm Tử Hào đành phải đi theo xuống.
Tiếp theo, liền nhìn lấy Thẩm Lương Xuyên đi vào trong biệt thự.
Cậu ta nhíu lông mày, cũng đi theo vào trong.
Đi tới cửa, Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn cậu: "Tôi đoán, Thẩm Tu trở về, khẳng định là tức hổn hển, mắng tôi ngỗ nghịch trưởng bối, còn muốn
động thủ đánh ông ta, đúng không?"
Dù sao cũng là cha con, cùng một chỗ sinh sống vài chục năm, tính tình Thẩm Tu, anh đều hiểu.
Thẩm Tử Hào muốn nói mấy câu vì Thẩm Tu: "Bất kể như thế nào, anh cũng không dám động thủ với cha, dù sao tuổi ông ấy lớn, huống hồ ngày ấy, còn bị
anh đẩy một cái, mấy ngày nay một mực hô đau thắt lưng."
Lời này rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên hừ lạnh một tiếng, chợt đi vào trong phòng, mở đèn treo trong phòng ra!
Ánh sáng nhu hào, từ đèn treo phát ra, trong nháy mắt chiếu sang căn phòng
giống như ban ngày, cũng đem dáng vẻ chật vật trong phòng, thu vào trong mắt Thẩm Tử Hào!
Thẩm Tử Hào không thể tin mở to hai mắt nhìn.
Trong phòng bàn tra bằng thủy tinh, giờ phút này đã vỡ vụn, khắp nơi đều là mảnh kính bể.
Cốc nước, bình hoa, đều rơi vỡ trên mặt đất.
Ghế sô pha bị lật ngược lại, trong phòng căn bản cũng không thể để người ở lại.
Thẩm Lương Xuyên châm chọc nở nụ cười: "Đây chính là ông ta mang người đập."
"Cũng bởi vì mùng hai tết, tôi đi chúc tết ông nội thì phải?" Anh tiến lên
một bước, nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào: "Rời Thẩm gia tám năm, tôi chưa
từng có trở lại khu nhà cũ, ngày đó cậu cũng nghe, là ông nội gọi điện
thoại để cho tôi trở về. Sau này trở về, tôi lại nói cái gì? Ông ta cho
là tôi ngấp nghé tài sản Thẩm gia!"
Giọng châm chọc, để gương mặt Thẩm Tử Hào phát hồng.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm phía trước: " Ăn tết, tất cả giúp việc về
nhà rồi. Cậu cảm thấy nơi này, còn
ở thế nào? Cho nên chúng tôi chuyển
về bên kia cùng ngày, cậu chỉ nghĩ đến cha của mình có thể mất mặt, thế
nhưng cậu không có nghĩ qua, mẹ sẽ như thế nào sao?"
"Trong nhà
không có bảo vệ, chỉ có hai người phụ nữ và một đứa trẻ, không có bảo
vệ, ông ta mang theo bảy tám người xông tới, đập loạn cả lên, nếu như là cậu, cậu sẽ như thế nào?"
Có người dám làm càn ở nahf họ như vậy, khẳng định cậu ta kêu tay chân, đánh lại!
Nghĩ như vậy, Thẩm Tu chỉ bị đau eo, chỉ sợ Thẩm Lương Xuyên vẫn là hạ thủ lưu tình.
Nghĩ tới đây, cậu ta liền nhíu lông mày.
Nghe nói, mãi mãi cũng không bằng tận mắt thấy.
Cha chit một câu hời hợt, đập nhà bọn họ, để cậu ta chỉ cho là làm vỡ mấy cốc nước, nhưng hóa ra là thảm liệt như vậy...
Những cầu tình đó, Thẩm Tử Hào đều nói không ra miệng!
Đang rầu rĩ, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên không nói hai lời, xoay người rời đi.
Cậu ta đứng ở trong phòng bừa bộn, thở dài thật sâu.
Quay người đi theo.
Thẩm Lương Xuyên mang theo cậu ta về tới số biệt thự số 8, ba người phụ nữ
đều không yên lòng ăn cơm, thấy bọn họ mau chóng trở lại, ba người lập
tức đứng lên.
Trong đôi mắt Hạ Diệp Hoa mang theo lo lắng, thấy trên người bọn họ không có thương tổn, lúc này mới yên lòng lại.
Vừa muốn mở miệng nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên lại tiến lên một bước: " Mẹ, lộ phía sau lưng của mẹ."
Hạ Diệp Hoa sững sờ.
Thẩm Lương Xuyên lại tiến lên một bước, đỡ Hạ Diệp Hoa, vén áo của bà lên.