Cô tới tìm cậu, bản thân là có ý nghĩ này.
Cô nghĩ tới đây, lấy
từ trong túi ra một tấm thẻ: " Trong này, là mười vạn. Hiện tại chị
không có năng lực, duy nhất có thể cho em, cũng là những thứ này."
"Cái này đã đầy đủ!" Kiều Dịch cười rất tiêu sái: " Lúc đầu em còn cho là, chị sẽ chỉ cho em một tấm vé máy bay cơ!"
Kiều Luyến nhất thời đứng lên: " Chị có nhỏ mọn như vậy à!"
Lời này rơi xuống, Kiều Dịch liền hỏi thăm: " Vậy khi nào thì em đi?"
Kiều Luyến nhìn cậu: " Em muốn khi nào thì đi?"
Kiều Dịch cười: "Kỳ thật, em đã đặt vé máy bay ngày mai."
Lần này Kiều Luyến hoàn toàn không cười được.
Em trai của cô, trưởng thành.
Cũng không tiếp tục là đứa trẻ cần cô bảo vệ rồi.
Cô càng không có nghĩ tới, hai ngày này cô ở bên ngoài biểu hiện bình thường như vậy, nhưng vẫn bị em trai nhận ra tâm ý của cô.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, hốc mắt dần dần ướt át.
Cô vỗ vỗ bả vai Kiều Dịch: " cố lên! Chị sẽ chờ em đến bao nuôi chị!"
Kiều Dịch kéo ra khóe miệng: "Chị, cái từ bao nuôi này không phải dùng như
thế, uổng cho chị vẫn là ký giả, dùng từ như thế không được."
Kiều Luyến:...
Rời khỏi phòng Kiều Dịch, trên mặt Kiều Luyến lộ ra nụ cười hoài niệm.
Sau đó, cô liền tiến vào phòng ngủ chính của mình, nhìn gian phòng này, cô
tiến vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong, lúc này mới xuống lầu ăn cơm.
Thím Lý bưng đồ đang còn nóng ra cho cô.
Kiều Luyến vừa ăn cơm, vừa nói dông dài: "Thím Lý, mẹ có cao huyết áp, về sau nấu cơm trong nhà, thả ít muối, thanh đạm chút."
"Được rồi, tôi đã biết!"
"Ừm, còn có, trong phòng ngủ chính, mặc dù Thẩm Lương Xuyên nói không để cho mọi người đi vào quét dọn, nhưng kỳ thật, chính anh ấy cũng không rảnh, thím có thể thừa dịp anh ấy không có ở đây, vụng trộm hỗ trợ. Anh ấy sẽ không phát giác."
"Được."
"Còn có, lúc Thẩm Lương Xuyên
không cao hứng, ưa thích qua biệt thự gần bờ biển ở Tần Hoàng Đảo, chút
nữa tôi gửi địa chỉ cho thím."
Thím Lý
nhìn lấy cô, nửa ngày không nói lời nào.
Kiều Luyến sờ lên mặt mình: "Thế nào?"
Thím Lý mở miệng: "Phu nhân, sao cô nói dông dài như thế, giống như đang bàn giao hậu sự, khiến tôi nghe mà cảm giác khó chịu."
Kiều Luyến hơi sững sờ.
Một lúc sau, cô mới cười: "Cũng đúng, tôi còn chưa có già, liền dông dài."
Thím Lý cười, đi vào trong phòng bếp: " còn có canh, cho cô uống."
Kiều Luyến lại nhìn bà: " Thím Lý!"
Thím Lý quay đầu.
Kiều Luyến cười: "Tôi vẫn chưa từng nói với thím, cám ơn thím."
Thím Lý sững sờ, "Cám ơn ta cái gì?"
"Cảm ơn thím đã chiếu cố tôi!"
Từ khi cô gả cho Thẩm Lương Xuyên, trong đám giúp việc trong nhà, một người duy nhất không có xem thường cô, cũng là thím Lý.
Thím Lý lắc đầu, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Đi vào, cầm lấy chén canh, múc một chén bưng ra, bỏ lên bàn.
Kiều Luyến cúi đầu uống một ngụm: "Thím Lý, thím làm đồ ăn ngon thật!"
"Đúng rồi, thím Lý, thuốc hạ huyết áp của mẹ đều ở ngăn kéo đều giường của
mẹ, cái bình trắng đó, mỗi lần uống ba viên, dì đừng nhớ lầm."
Thím Lý gật đầu: "Phu nhân, cô vẫn là tranh thủ thời gian ăn cơm đi!"
Lúc này Kiều Luyến mới ngậm miệng lại.
Ăn cơm xong.
Cô lên lâu.
Cô nhìn quen thuộc trong phòng, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.
Sau cùng, cô nằm ở trên giường lớn phòng ngủ, ngửi mùi thuộc về Thẩm Lương Xuyên, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.