Sau khi về nhà, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi xử lý vài công việc còn vướng mắc sau đó tiếp tục nhịp sống như bình thường.
Hai ngày sau Lôi Hòa Nghi biết Phó Ngữ Tình sắp về nên hẹn cô ấy đi cà phê, sau khi nói trước với Cung Huyền Thương một tiếng thì cô đi đến điểm hẹn.
Vừa đến thì đã thấy Phó Ngữ Tình ngồi đó:
- Em xin lỗi, để chị đợi lâu rồi!
- Không lâu, là chị đến sớm!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười ngồi xuống gọi một cốc nước trái cây và bánh ngọt rồi nói chuyện với Phó Ngữ Tình.
- Ngày mai là chị phải về thủ đô rồi phải không ạ, em nghe nói anh Bạc mai cũng sẽ về!
- Đúng là ngày mai chị sẽ rời khỏi đây nhưng không phải là về lại thủ đô!
- Chị tính đi du lịch ở đâu sao ạ?
- Xem như là vậy đi, chị sẽ đến Nam Kinh một chuyến!
- Nam Kinh...!em chưa đến bao giờ nhưng nơi đó cũng rất đẹp, có dịp em sẽ cùng Thương đến một chuyến.
Phó Ngữ Tình cười nhẹ, uống một ngụm cà phê.
- Nam Kinh...!rất đẹp...!nếu có thể đi cùng người yêu thì sẽ càng tuyệt hơn!
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn Phó Ngữ Tình, nếu cô đoán không lầm Nam Kinh hẳn có không ít kỷ niệm liên quan đến Phó Đình Thâm.
Dù sao nhìn Phó Ngữ Tình cũng không giống người sẽ thích đi du lịch...!nếu đi có lẽ cũng chỉ là vì Phó Đình Thâm.
- Vậy em chúc chị có một chuyến đi vui vẻ!
- Cảm ơn em!
- Hôm nay em cũng không có việc gì làm, em đưa chị đi dạo phố nhé, ở đây có nhiều điều thú vị lắm.
- Cũng được! Lần này em dẫn chị đi, lần sau em đến thủ đô chị nhất định sẽ làm tròn vai trò chủ nhà.
- Vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi biết tâm trạng Phó Ngữ Tình không tốt nên kéo cô ấy đi dạo phố mua sắm để giải tỏa nhưng vốn dĩ Phó Ngữ Tình không phải người thích đi dạo phố nên Lôi Hòa Nghi cũng không chiếm dụng quá nhiều thời gian, sau khi đưa cô ấy về khách sạn thì cô đi đến Cung thị, vừa hay gặp Bạc Kình Thương cũng ở đây.
- Anh Bạc!
- Em dâu, em vừa đi gặp Tiểu Tình về đúng không?
- Vâng ạ!
- Tâm trạng của cô ấy thế nào?
Lôi Hòa Nghi đi đến ghế ngồi xuống bên cạnh Cung Huyền Thương, trả lời.
- Anh Bạc đã hỏi em như thế thì em nghĩ anh cũng đoán được tâm trạng chị ấy vốn không tốt, anh có biết ngày mai chị ấy sẽ đến Nam Kinh không?
- Nam Kinh!? Anh biết cô ấy sẽ không về thủ đô ngay nhưng cũng không biết cô ấy sẽ đến Nam Kinh, em có biết lý do không?
- Em không rõ nhưng chắc chắn liên quan đến Phó Đình Thâm!
- Phó Đình Thâm...!nếu anh nhớ không là thì cũng sắp đến ngày giỗ của anh ấy rồi, chẳng trách...
Lôi Hòa Nghi cũng không nghĩ đến việc sắp đến ngày giỗ của Phó Đình Thâm, tâm trạng của Phó Ngữ Tình ưu sầu cũng khó trách, cô lại nhìn thấy Bạc Kình Thương suy tư thì không khỏi lên tiếng.
- Anh Bạc, nếu anh không chê thì em muốn khuyên anh một điều, nếu anh muốn đến Nam Kinh cùng chị Tiểu Tình thì không nên đâu ạ?
- Tại sao?
- Nam Kinh hẳn có không ít kỷ niệm giữa chị ấy và Phó Đình Thâm...!anh vẫn nên đừng xuất hiện ở đó thì hơn...!chuyện này đối với chị Tiểu Tình không tốt với anh cũng không có lợi ích gì.
Em nghĩ vẫn là nên để chị ấy sống với những kỷ niệm đó, chúng ta ai cũng không có quyền xen vào quá khứ của hai người họ.
Người sống vĩnh viễn không thắng được người chết huống chi là một Phó Đình Thâm hoàn mỹ vô khuyết.
Anh Bạc, việc anh nên làm là kiên nhẫn chứ không phải xuất hiện trước mặt chị ấy ở những nơi có bóng dáng Phó Đình Thâm...
Bạc Kình Thương nghiêm túc suy nghĩ, Cung Huyền Thương im lặng nãy giờ ngồi sờ tay Lôi Hòa Nghi nhìn cô chăm chú sau đó lại lên tiếng.
- Nghi Nghi nói không sai đâu ạ, ban đầu em theo đuổi cô ấy cũng là như vậy.
Nhưng trường hợp của hai chúng ta không giống, Phó tiểu thư khó theo đuổi hơn Nghi Nghi nhà em nhiều, anh...!phải kiên nhẫn nhiều hơn.
- Anh biết rồi...!chuyện này cảm ơn hai đứa!
Lôi Hòa Nghi lắc đầu tỏ vẻ không có gì.
- Anh Bạc đừng khách khí...!tương lai nếu cần giúp đỡ em sẽ luôn sẵn lòng.
- Được, anh sẽ không khách khí, hiện tại anh cũng phải về khách sạn có chút việc, ngày mai phải lên máy bay nên sẽ hơi bận, không làm phiền hai đứa nữa!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đứng dậy tiễn Bạc Kình Thương ra cửa sau đó quay lại ghế.
- Thương à...!khi nào rảnh chúng ta cũng đến Nam Kinh một chuyến nhé!
Cung Huyền Thương ôm eo Lôi Hòa Nghi kéo cô vào lòng.
- Vừa mới nghe đến đã muốn đi rồi sao?
- Chủ yếu là vì hiếu kỳ...!Phó Đình Thâm hay chị Tiểu Tình đều là những người thích yên tĩnh...!nhưng nếu đã thích một nơi vậy hẳn là nơi đó có gì đó thu hút lắm...
- Nếu là Nam Kinh vậy hẳn là Đại lộ Nam Kinh...
- Đại lộ Nam Kinh...
- Không gấp, tương lai anh sẽ dẫn em đi! Chúng ta sẽ không rơi vào kết cục như Phó Đình Thâm và Phó Ngữ Tình đâu!
- Vâng ạ!
Sau khi ổn định mọi chuyện lại hậu đính hôn thì Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vũng bận rộn gấp rút chuẩn bị cho Liên hoan phim Paris.
Cung Huyền Thương thì giải quyết việc của Cung thị, những việc quan trọng và những việc của tháng tiếp theo đều được anh chăm chỉ giải quyết.
Lôi Hòa Nghi cũng không rảnh rỗi, Lôi Sâm đã trở về nên cô cũng phải thường xuyên theo anh học hỏi và làm quen với tình hình Lôi thị.
Mặc dù nói cô chưa chính thức vào Lôi thị nhưng những thứ cần biết bắt buộc cô phải nắm rõ trong tay.
Lôi Sâm lại đề nghị cô đến Cung thị làm trợ lý cho Cung Huyền Thương một thời gian, dù sao năng lực của anh xuất chúng, hai người lại đính hôn với nhau, nếu cô đến làm trợ lý cho anh thì cũng không có gì không ổn, ngược lại sẽ học được rất nhiều thứ từ Cung Huyền Thương mà hai người cũng có nhiều thời gian bên nhau.
Lôi Hòa Nghi thấy kiến nghị này không tồi đã bàn bạc với Cung Huyền Thương, anh mừng còn không kịp, đợi sau khi từ nước ngoài trở về thì sẽ sắp xếp vị trí cho cô.
Lôi Hòa Nghi nghĩ lại đến lúc đó cô cũng không bận lắm, hơn nữa ông chủ là Cung Huyền Thương thì cô cũng không sợ mình bận đến không thở được.
Mọi việc dần đi vào quỹ đạo, trước ngày diễn ra Liên hoan phim một tuần, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đáp máy bay đến Paris.
Thời tiết châu Âu lúc này đã vào lạnh, Lôi Hòa Nghi chưa kịp thích ứng vừa đến nơi đã hắt hơi liền mấy cái.
Cung Huyền Thương vội lên xe về nhà, Lôi Hòa Nghi xoa xoa mũi nhìn Cung Huyền Thương.
- Cũng may anh đã bỏ vào vali em không ít quần áo ấm nếu không lại phải mất thời gian đi mua.
- Lần sau em đi đâu anh nhất định phải kiểm tra kỹ vali của em mới được, anh làm trà gừng cho em này, uống đi cho ấm người.
Lôi Hòa Nghi ngửi thấy mùi gừng thì nhăn mặt, Cung Huyền Thương bóp má cô.
- Ngoan nào, anh làm không cay đâu!
Lôi Hòa Nghi cầm lây, một tay cầm ly một tay che mũi, nhấp môi thử, có chút ngọt, không cay chỉ hơi the the...!rất ngon, rất hợp khẩu vị cô, lại uống một ngụm lớn, cả người lập tức ấm áp.
Lôi Hòa Nghi cong môi một hơi uống hết, Cung Huyền Thương thấy thế thì mỉm cười hài lòng, vuốt tóc Lôi Hòa Nghi rồi vào bếp nấu đồ ăn, may mà anh đã cho người mang nguyên liệu đến cho vào tủ lạnh, hiện tại có thể nấu ngay không cần ra chợ nữa.
Lôi Hòa Nghi nhìn vào bếp, thấy Cung Huyền Thương không cần giúp gì thì đi lên phòng sắp xếp quần áo của cả hai vào tủ cho gọn gàng.
Cô xếp xong đâu vào đấy thì Cung Huyền Thương cũng nấu xong gọi cô xuống ăn cơm.
Hai người ăn xong thì trời cũng tối, Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đi dạo phố, buổi tối ở Paris rất đẹp, rực rỡ ánh đèn...!là một thành phố không ngũ.
Đã lâu không đến thăm nên Lôi Hòa Nghi rất thích thú đi dạo khắp nơi, Cung Huyền Thương chậm rãi đi bên cạnh một bước không rời.
Lúc về nhà thì cũng không còn sớm, mặc dù có chênh lệch múi giờ nhưng Lôi Hòa Nghi đi chơi cũng mệt nên nhanh chóng rắm rửa rồi lên giường.
Cung Huyền Thương chưa buồn ngủ, nằm bên cạnh xử lý công việc, nghe tiếng thở đều đều bên cạnh thì mỉm cười, làm thêm một chút rồi cũng tắt máy tính nằm xuống ngủ.
Hôm sau cả hai đi gặp những người bạn cũ trong đoàn làm phim.
Mọi người tổ chức một buổi liên hoan nhỏ xem như chào đón hai nhân vật chính.
«Người tình Paris» rất thành công với thị trường trong nước, được đề cử rất nhiều hạn mục, dù Lôi Hòa Nghi có đoạt giải hay không thì đây cũng là dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của cô cho nên Cung Huyền Thương rất xem trọng, rất chú ý phản ứng của ban giám khảo và fan quốc tế từ mọi người trong đoàn.
Lôi Hòa Nghi tuy có chút căng thẳng nhưng cũng không quá mức như Cung Huyền Thương, lúc đó hai người vẫn chưa yêu nhau nên Cung Huyền Thương không đoán được cảm giác lúc đó của cô.
Còn cô thì khác, cô có thể khẳng định «Người tình Paris» chính là thành công lớn nhất của cô cũng chính là mấu chốt cho tình cảm của cô và Cung Huyền Thương.
Đây chính là bộ phim cô diễn tốt nhất cũng như bộ phim khiến cô hài lòng nhất, nếu như không đoạt giải thì cũng chẳng sao bởi vì Cung Huyền Thương bây giờ chính là món quà quý giá nhất rồi.
Thay vì ngồi đó đàm đạo thì Lôi Hòa Nghi lại suy nghĩ nên tặng quà gì cho Sở Mặc Thần.
Sinh nhật cô anh tặng cô một món quà quá quý giá, cô cũng muốn đáp lễ anh thật tốt nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
Lôi Hòa Nghi phồng môi, hai chân lắc nhẹ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó lập tức vui vẻ hẳn lên, cô biết mình phải tặng gì rồi.
Sau khi xác định được mục đích, Lôi Hòa Nghi bắt tay vào làm, còn Cung Huyền Thương mặc dù cùng Lôi Hòa Nghi đến vì lễ trao giải nhưng không phải anh rảnh rỗi, ở Pháp cũng có không ít sản nghiệp của Cung thị, so với Lôi Hòa Nghi đang chăm chú chuẩn bị quà cho