Sáng hôm sau tâm trạng Lôi Hòa Nghi phi thường tốt đẹp khiến Sở Mặc Thần không khỏi bất ngờ nhưng hơn hết anh vui vì điều này.
Vì chân bị thương nên cô bị Sở Mặc Thần hạn chế đi lại, việc ăn uống của cô đều do anh đích thân chuẩn bị mà Lôi Hòa Nghi cũng biết với cái chân tàn phế tạm thời này bản thân cũng chẳng làm được trò trống gì nên chấp nhận để Sở Mặc Thần chăm sóc.
Từ đó anh như người cha già lo cho cô con gái nhỏ Lôi Hòa Nghi.
Sở Mặc Thần có công việc của mình nên không thể ở nhà suốt ngày, sau khi lo bữa sáng cho Lôi Hòa Nghi xong sẽ đi làm, đến giờ sẽ về nhà chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho cô.
Dù sao anh cảm thấy bản thân hiểu rất rõ khẩu vị của cô bởi vì đầu bếp trong nhà làm cô lại ăn không nhiều nhưng anh làm cô lại ăn rất tốt.
Cấp dưới lẫn thuộc hạ của Sở Mặc Thần nhìn thấy anh săn sóc Lôi Hòa Nghi như vậy đều không tránh khỏi bị dọa một trận, thái độ với Lôi Hòa Nghi cũng từ không nóng không lạnh trở nên khách khí hơn không ít.
Mà Lôi Hòa Nghi suy nghĩ phóng khoáng không để tâm nhiều đến những tiểu tiết này.
Mỗi ngày ngoài việc ăn và chơi cô chỉ mong đến buổi tối bởi vì mỗi tối Cung Huyền Thương đều sẽ gọi và hát cho cô nghe.
Đây có lẽ là khoảng thời gian ý nghĩa và đáng nhớ nhất trong 24 giờ nhàm chán suốt một ngày của cô.
Thời gian trôi qua vết thương trên chân của Lôi Hòa Nghi cũng đang lành lại, hiện tại tuy đi đứng chưa vững vẫn nhưng ít nhất đã không còn cần phải bị động ngồi một chỗ hoặc cần người dìu mới đi được nữa.
Việc này cũng đồng nghĩa cô sắp được về nhà rồi, trở về gặp Cung Huyền Thương.
Sở Mặc Thần nhìn thấy cô vì sắp được về nhà mà vui vẻ tâm trạng có chút hụt hẫng, dường như thời gian qua anh đã quen với sự hiện diện của cô cùng với cảm giác thân quen giữa hai người khiến anh không muốn cô rời đi.
Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc anh chăm sóc cô, nếu trở về nhà khiến cô vui vẻ thì anh cũng không muốn phá hỏng niềm vui này của cô.
Hơn nữa anh cũng không có tư cách bắt ép cô ở lại.
Dẫu vậy sự săn sóc của Sở Mặc Thần đối với Lôi Hòa Nghi chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn tăng lên, hiển nhiên anh cũng không ngờ đến sự dịu dàng này của mình sẽ đẩy Lôi Hòa Nghi vào hiểm cảnh.
Thủ đô Roma, Italy
Tại một tòa dinh thự xa hoa cổ điển, một cô gái tóc nâu xinh đẹp ngồi ngoài ban công, trên tay cầm chiếc điện thoại nghe người bên kia nói, hai hàng lông mày xinh đẹp theo từng lời nói của đối phương mà nhíu lại.
Gương mặt quyến rũ cũng theo đó trở nên khó gần không ít.
- Anh nói...!Sở Mặc Thần sau khi đến đó bên cạnh xuất hiện một cô gái lạ mặt còn đối xử với cô ta rất tốt?
- Đúng vậy ạ!
Bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại, môi mím chặt, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn về một nơi xa xăm:
- Hay lắm Sở Mặc Thần, chẳng lẽ anh ta thật sự quên mất bản thân còn có một vị hôn thê đang ở đây sao?
- Tiểu thư...
- Cô gái đó...!cô ta vẫn còn đang ở nhà Sở Mặc Thần sao?
- Vâng ạ!
- Người thế nào?
- ...!Xinh đẹp, không phải người ngốc, đối với ông chủ giống như hiểu rất rõ, chưa từng khiến ông chủ tức giận hay khó chịu, bọn họ ở chung nhiều lúc rất giống một cặp đôi đã quen biết nhiều năm.
Cô ta luôn có cách khiến ông chủ phải bất ngờ, không thể không để ý cô ta thậm chí đối xử với cô ta rất tốt.
- Quen biết nhiều năm, đối xử rất tốt...!cô ta giỏi như vậy sao...!dám dành đàn ông của tôi.
- Tiểu thư...!dường như thân phận cô ta không tầm thường...
- Vậy thì sao...!tôi ở Italy, cô ta có thể làm gì chứ?
- Nhưng còn ông chủ...
- Cho dù tôi giết cô gái đó, anh ta dám làm gì tôi sao? Nhiều năm như vậy rồi chưa có một người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Sở Mặc Thần quyến rũ anh ta mà không bị làm sao, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô gái đó...!tôi nhất định để cô ta phải hối hận vì đã xuất hiện bên cạnh Sở Mặc Thần, quyến rũ anh ta, người đàn ông đó là của tôi, vị trí phu nhân Sở thị, bà chủ Sở gia chỉ có thể là tôi.
Bất kể ai cũng không được dành.
Anh ở đó để ý hai người họ cho tôi, hôm nay tôi đặt máy bay lập tức bay đến đó.
- Vâng!
Cô gái cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp đanh lại, ánh mắt lướt qua một tia độc ác, cả người đứng dậy đi vào nhà chuẩn bị xuất ngoại.
Bên phía Lôi Hòa Nghi trời cũng đã chập tối, cô như mọi ngày nằm trên giường gọi cho Cung Huyền Thương, chưa tới ba giây anh đã bắt máy.
- Hôm nay em vẫn đúng giờ như mọi ngày nhỉ.
- Tại vì em rảnh!
- Chơi chán chưa, khi nào thì trở về?
- Sắp rồi, sẽ rất nhanh thôi!
- Ừ, anh rất muốn gặp em!
- Nếu em trở về rồi anh sẽ không cần phải hát cho em nghe nữa, đó có phải điều anh nghĩ không? Anh chê em phiền sao?
Đầu dây bên kia Cung Huyền Thương bật cười, tiếng cười trầm ấm đầy sự cưng chiều của anh lọt vào tai Lôi Hòa Nghi bất giác khiến cô đỏ bừng mặt.
- Nghi Nghi, chỉ cần em không chê anh hát dở cho dù là có anh cũng sẽ không bao giờ chê em phiền.
Anh đã từng nói nếu em muốn mỗi ngày anh đều sẽ hát cho em nghe, đây là đặc quyền chỉ thuộc về em! Cho nên nếu em về nhà rồi nhưng vẫn muốn nghe anh hát thì anh vẫn rất sẵn lòng vì em mà cống hiến.
- Cung Huyền Thương, em thật sự muốn biết là ai tung tin đồn anh lãnh đạm, kiệm lời như vàng, em sẽ ghi âm những gì anh nói gửi cho người đó khiến anh ta phải xấu hổ khi dám nói anh như vậy.
Anh rõ ràng rất biết cách nói chuyện.
- Nghi Nghi, em cho rằng đối với ai anh cũng nói chuyện dễ nghe như thế này sao? Lời đồn bên ngoài không sai, đối với bọn họ anh tiếc lời nhưng em là ngoại lệ.
- Cung Huyền Thương, không cho phép anh trêu chọc em!
- Anh không có, anh nói sự thật không tính là trêu chọc.
Những gì anh nói anh làm với em đều là thật, không có nửa lời giả dối bao gồm cả tình cảm của anh!
- Với trình độ này của anh, nếu theo đuổi cô gái khác nhất định cô ấy đã sớm đồng ý.
- Nhưng cố tình anh lại thích em đấy, chịu thôi, đã lỡ thích em, yêu em nhiều như vậy anh không quay đầu được.
- Cung Huyền Thương...
- Buồn ngủ rồi sao, vậy anh hát ru em ngủ.
- ...!Được!
Bên phía Cung Huyền Thương yên lặng một hồi lâu chỉ có vài tạp âm vang lên, lát sau tiếng đàn piano quen thuộc xuất hiện theo sau đó là giọng hát trời phú khiến lòng người đắm say của Cung Huyền Thương.
“Mmm, hmm, yeah
Mmm, hmm
Hiding from the rain and snow
Trying to forget, but I wont let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heartbeat
So many people all around the world
Tell me, where do I find someone like you, girl?
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand before Im old
Show me what love is, havent got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
Were only here today
Love is now or never
Bring me far away
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is, be my guiding star
Its easy, take me to your heart
Standing on a mountain high
Looking at the moon through a clear blue sky
I should go and see some friends
But they dont really comprehend
Dont need too much talking without saying anything
All I need is someone who makes me wanna sing
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand before Im old
Show me what love is, havent got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
Were only here today
Love is now or never
Bring me far away
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is, be my guiding star
Its easy, take me to your heart
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is, be my guiding star
Its easy, take me to your heart”
Dịch:
“Lẩn tránh dưới cơn mưa và tuyết
Cố gắng quên đi nhưng anh sẽ không từ bỏ
Mãi dõi theo dòng người trên phố đông
Lắng nghe chính trái tim mình
Có quá nhiều người trên thế gian này
Nói anh nghe đi, nơi đâu anh tìm được một người như em?
Dẫn lối anh đến trái tim em, đưa anh đến linh hồn em
Hãy trao anh bàn tay này trước khi anh già cỗi
Cho anh biết tình yêu là gì đi - chẳng có gợi ý gì cả
Chứng minh rằng điều kì diệu có thể thành hiện thực
Mọi người nói chẳng thứ gì là trường cửu bất diệt
Hiện tại chỉ có chúng ta nơi đây
Tình yêu là bây giờ hoặc không bao giờ nữa
Mang anh đi thật xa....
Dẫn lối anh đến trái tim em, đưa anh đến linh hồn em
Hãy trao anh bàn tay này, ôm lấy anh
Cho anh biết tình yêu là gì đi - hãy là vì sao dẫn đường
Dễ thôi, dẫn lối anh đến trái tim em
Đứng trên ngọn núi cao
Nhìn vầng trăng qua bầu trời trong xanh
Anh nên đến gặp gỡ bạn bè
Nhưng họ chẳng thực sự hiểu được
Chẳng cần nói nhiều đâu, không nói gì cả
Tất cả anh cần là một người khiến anh muốn hát lên
Dẫn lối anh đến trái tim em, đưa anh đến linh hồn em
Hãy trao anh bàn tay này trước khi anh già cỗi
Cho anh biết tình yêu là gì đi - chẳng có gợi ý gì cả
Chứng minh rằng điều kì diệu có thể thành hiện thực”
( TAKE ME TO YOUR HEART - Michael Learns To Rock)
- Cung Huyền Thương, dường như anh rất thích việc thông qua bài hát tỏ tình với em!
- Nghi Nghi nghĩ nhiều rồi, anh chỉ hát thôi mà!
- Thật không, anh đã nói sẽ không nói dối em!
Cung Huyền Thương thầm than tự bê đá đập chân mình rồi!
- ...!Ừ thì...!anh không nói dối em, anh chỉ hát thôi vừa hay lời bài hát lại là điều anh muốn nói với em!
Lôi Hòa Nghi bật cười, người đàn ông này cũng có lúc nói chuyện vòng vo như vậy, không phải lúc bày tỏ tình cảm thẳng thắn lắm sao.
- Em biết rồi!
- Trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!
- Được, tạm biệt anh, ngủ ngon!
- Tạm biệt, ngủ ngon, Nghi Nghi!
Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, nằm phịch xuống giường kéo chăn trùm kín mặt, kích động lăn qua lăn lại một hồi đến khi thiếu dưỡng khí đỏ mặt mới chịu chui đầu ra khỏi chăn, cười một cách ngây ngô, rất lâu sau mới chịu đi ngủ.
Hôm sau như mọi khi Sở Mặc Thần làm xong bữa sáng cho Lôi Hòa Nghi sẽ cùng Harvey đi đến công ty.
Còn cô sau khi dùng bữa sáng xong thì ra ngoài vườn ngồi, nhờ người chuẩn bị một ít dụng cụ vẽ.
Sau đó cô ngồi bên ngoài vẽ tranh, thời gian trôi qua bức tranh cũng dần hoàn thiện.
Trong tranh chính là dáng vẻ Cung Huyền Thương anh tuấn lịch lãm ngồi bên cây đàn piano, bên ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng rực rỡ chiếu lên sườn mặt hoàn mỹ của anh, đẹp đến không chân thực, nhìn anh lúc này không khác gì một vương tử cao quý ưu nhã đang hòa tấu cùng ánh trăng.
Lôi Hòa Nghi nhìn bức tranh mỉm cười ngọt ngào, đợi màu khô thì cầm bút đặt xuống bên dưới góc ghi thêm một dòng chứ duyên dáng:
“Em muốn mỗi ngày anh đều hát cho em nghe!”
Đưa tay chạm vào dòng chữ vừa viết khóe miệng cười không khép được.
Đột nhiên điện thoại bên cạnh vang lên, là Sở Mặc Thần gọi đến:
- Có chuyện gì sao?
- Có thể nhờ em một chút chuyện không?
- Không thành vấn đề, anh nói đi!
- Trong phòng làm việc của tôi có một tập hồ sơ quan trọng cần dùng gấp, em có thể mang ra cổng giúp tôi được không, tôi đang trên đường về.
- Được, anh để ở đâu?
- Ngay trên bàn, em vào sẽ thấy.
- Ok!
Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, khập khiễng đi vào phòng làm việc của Sở Mặc Thần cầm lấy tập hồ sơ rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cổng ra nhìn lên nhìn xuống một hồi xe Sở Mặc Thần vẫn chưa về.
Đột nhiên trước mặt cô dừng lại một chiếc Mercedes Benz 16 chỗ, trong lòng xuất hiện linh cảm bất an.
Lôi Hòa Nghi quay lưng mở cổng muốn vào nhà nhưng cửa xe mở ra, mấy người đàn ông cao lớn lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống túm lấy Lôi Hòa Nghi lôi lên xe mặc cho cô ra sức giãy dụa.
- Mấy người là ai, mau thả tôi ra, người thân của tôi sắp về đến nơi rồi,