Giờ phút này, Hứa Bạch đứng trước căn nhà số 10 phố Bắc, chuẩn bị gõ cửa đi vào. Cậu thề tuyệt đối không phải vì tò mò lai lịch của cô gái kia nên mới qua đây.
Vốn dĩ cậu sắp tan tầm, vốn dĩ phải về nhà nha.
Mà giờ cậu đang ở đây.
Mơ hồ nghe được tiếng trò chuyện ở bên trong, Hứa Bạch kiềm chế không gõ cửa. Cậu nghe được thanh âm Phó Tây Đường, Phó tiên sinh hiện đang tiếp khách, cậu đi vào quấy rầy thì có vẻ không ổn lắm.
Hứa Bạch bèn ngồi ở hành lang dưới hiên nhà.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Bạch cảm giác có người vỗ vai mình, quay đầu nhìn lại, dây thường xuân em đã từ mái hiên rũ xuống, mầm nhọn đối diện cậu.
Nó hỏi: Anh đang làm gì đó?
Hứa Bạch nâng quai hàm: “Đang tự hỏi yêu sinh.”
Mắt mắt là mặt trời xế tà như lửa cháy, nắng chiều thiêu đỏ nửa không trung.
Dây thường xuân em quấn lên cây cột bên cạnh, tò tò nhìn Hứa Bạch thăm dò, lại khoa tay múa chân: Vậy anh nghĩ ra chưa?
Hứa Bạch: “Đâu dễ có đáp án như vậy, hơn nữa những người nói lời này, thật ra trong đầu cũng chưa nghĩ được gì. Thí dụ như tôi vừa rồi chỉ là nghĩ vì sao mặt trời lại màu đỏ.”
Dây thường xuân em: Vì sao dạ?
Hứa Bạch: “Vì mặt trời là quả cầu lửa.”
Dây thường xuân em: Vũ trụ có một cái hỏa tinh nhỉ? Nó là mặt trời à?
Hứa Bạch: “Không phải, mặt trời lớn hơn hỏa tinh. Hỏa tinh đại khái là thời điểm Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời, bắn ra một cái hỏa tinh.”
Nói xong, Hứa Bạch bị chính mình thuyết phục. Giải thích kỳ diệu này, sao trước giờ cậu không nghĩ tới nhỉ? Có điều dùng góc độ thần thoại để giải thích vấn đề khoa học, cậu cũng tự thấy mình rất huyền diệu.
Thái dương vì sao có màu đỏ, đại khái cũng giống như vì sao bạch xà lại màu trắng, vân vân. Ước chừng cũng chỉ có người cực điểm nhàm chán, mới hỏi ra những câu như vậy.
“Cậu biết vị khách trong nhà không?” Hứa Bạch chuyển đề tài mười phần đột ngột.
Dây thường xuân em: Biết chứ.
Hứa Bạch: “Ai thế?”
Dây thường xuân em: Hồ tam tiểu thư, là bạn của tiên sinh.
Hứa Bạch: “Bạn tốt hả…..”
Dây thường xuân em gật đầu: Trước kia bọn họ luôn đánh bài với nhau ở quán trà nhỏ.
Hả? Quán trà nhỏ? Đánh bài?
Hứa Bạch bỗng thấy lời này hơi quen tai, giống như đã từng nghe ở đâu rồi. Cẩn thận nghĩ lại mới nhớ là buổi tối đó Phó Tây Đường từng nói với Ảnh yêu Khư Lê.
Như vậy nghĩa là cô gái kia cũng là yêu quái, nhưng vừa rồi Hứa Bạch không cảm nhận được yêu khí trên người cô.
Hứa Bạch nghĩ nghĩ, “Hồ tam tiểu thư trước kia cũng thường xuyên tới nhà làm khách sao?”
Dây thường xuân em: Đúng vậy, cô ấy tới nhiều nhất. Bọn họ thiếu chút nữa đã kết hồn rồi.
Hứa Bạch bất ngờ đứng lên, “Cái gì?! Kết hôn?!”
Dây thường xuân em bị cậu làm cho hoảng sợ, lá cây run cả lên.
Hứa Bạch ý thức được chính chủ còn đang trong nhà, vội vàng chột dạ nhìn thoáng qua đằng sau, xác định trong phòng không có động tĩnh khác thường, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói Phó tiên sinh thiếu chút nữa kết hôn với vị Hồ tam tiểu thư kia? Vì sao?”
Dây thường xuân em trả lời không cần nghĩ ngợi: Bởi vì cô ấy xinh đẹp nha.
Phó Tây Đường đâu thể là mỹ nam nông cạn ham mê sắc đẹp thế được?
Hứa Bạch nhịn không được ở trong lòng biện bạch cho thần tượng, rồi lại hỏi: “Sau đó vì sao không kết nữa?”
Xoay mầm nhọn cẩn thận nghĩ mãi cũng không ra đáp án ——– bởi vì nó không biết.
Hứa Bạch đổi vấn đề tiếp tục hỏi: “Hồ tam tiểu thư là yêu quái gì? Cậu biết không?”
Dây thường xuân em cảm thấy hôm nay Hứa Bạch có nhiều vấn đề quá, không hề giống cậu ngày thường, nhưng nó vẫn rất nhiệt tâm thân thiện trả lời cậu: Hồ tam tiểu thư là hồ ly nha.
Thì ra là hồ ly, điều này khiến Hứa Bạch bỗng dưng sinh ra cảm giác thân thiết với Hồ tam tiểu thư.
Ở Trung Quốc, hồ ly tinh và xà tinh quả thực chính là một đôi chị em cùng cảnh ngộ. Nhân loại luôn thích cho cho bọn họ và thư sinh nghèo phát sinh gì gì đó, không phải hút dương khí thì là hiến thân, có phiền không cơ chứ?
Có phải nhân loại có hiểu lầm gì với EQ và chỉ số thông minh của yêu quái không?
Để cho bọn họ tự do tự tại hô hấp không khí thiên nhiên tươi mát, vui vẻ hưởng thụ yêu sinh không được à?
Đường đường Bạch Tố Trinh, xà yêu tu luyện ngàn năm, vậy mà bại bởi vài giọt rượu hùng hoàng của kẻ hèn nhát. Như vậy có khác nào một con chuột lại là khắc tinh của voi.
Biên chuyện xưa cũng biên không nhuần nhuyễn nữa.
Mẹ của Hứa Bạch đặc biệt ghét , mỗi lần xem xong đều phải đổ rượu hùng hoàng vào bồn cậu xả nước một đợt, làm Hứa Bạch tuổi nhỏ có bóng ma tâm lý cực lớn.
Thấy Hứa Bạch chìm vào im lặng, dây thường xuân em lại chọc chọc bờ vai cậu, khoa tay múa chân một hồi: Hồ tam tiểu thư có rất rất rất nhiều người theo đuổi, lúc ấy còn có người tới tìm Phó tiên sinh quyết đấu.
Ồ, vị này cũng là một bụng nhiều chuyện không có chỗ xả đây, Hứa Bạch chăm chú lắng nghe.
“Phó tiên sinh ứng chiến không? Anh ấy thắng không?”
Dây thường xuân em: Tiên sinh nhà tôi mới không thích đánh đánh giết giết đâu, hơn nữa đại đa số bọn họ còn đánh không lại A Yên.
Hứa Bạch: “A Yên rất lợi hại à?”
Dây thường xuân em: Hẳn là vậy, nhưng còn kém xa tiên sinh, tiên sinh nhà chúng tôi lợi hại lắm.
Dây thường xuân em: Thường xuyên có yêu quái trèo tường vào nhìn lén ngài ấy, đều bị tôi thấy được.
Dây thường xuân em: Tiên sinh chúng tôi từ chối hết
Dây thường xuân em: Lúc ấy, A Yên nói người tiên sinh thích còn chưa sinh ra đâu.
Nhìn tới đây, Hứa Bạch tò mò hỏi: “Tiên sinh không thích Hồ tam tiểu thư sao?”
Dây thường xuân em lắc đầu lại gật đầu, lại lắc đầu. Hứa Bạch bị nó làm cho hồ đồ, nó mới khoa chân múa tay nói: Tôi cũng không biết đâu.
Thế giới của người lớn quá phức tạp.
Dây thường xuân em: Anh trai tôi nói, chờ tôi trưởng thành sẽ biết cảm giác yêu đương.
Dây thường xuân em: Hiện tại tôi trưởng thành rồi nha.
Dây thường xuân em: Tôi thấy thanh đằng ở số 11 lớn lên chẳng đẹp chút nào.
Dây thường xuân em: Kém xa tiên sinh.
Em trai à, cậu lấy tiên sinh nhà cậu làm chuẩn, đời này không thể yêu đương gì được đâu. Hứa Bạch nghĩ thế.
“Hồ tam tiểu thư rốt cuộc là người thế nào?