Sau bữa cơm chiều, Hứa Bạch ngồi ở phòng khách với Phó Tây Đường, vừa xem kênh nông nghiệp nuôi cá, vừa nghe Phó Tây Đường kể chuyện của rất nhiều rất nhiều năm về trước.
Khi đó Hồ tam tiểu thư còn là thiếu nữ mười bảy mười tám, mùa đông Bắc Bình lạnh hơn so với hiện tại, lạnh thấm tận tủy xương.
Tên cũ của Bắc Kinh.
“Hồ gia nguyên bản cũng là một gia đình phú quý, nhưng chiến loạn bên ngoài dần ăn mòn Hồ gia. Cha của Hồ Đào buôn bán thất bại, lại nghiện thuốc lá, bèn đưa con gái tới nơi này của tôi, muốn lần nữa dựng lại cơ đồ.”
Hứa Bạch cẩn thận tưởng tượng, “Đưa con gái tới nơi này của tôi” là ý gì, đã quá rõ ràng. Cậu do dự một chút, “Vậy bà Hồ thì sao?”
“Là vợ lẻ, đã sớm qua đời. Nói chung, tôi giữ cô ấy lại, lấy danh nghĩa học diễn ở lại lê viên. Kết hôn người ta nói, đồn đãi giả dối mà thôi.”
Nghe tới đó trong lòng Hứa Bạch bỗng có chút cao hứng. Chút chút cao hứng đó như bọt khí Coca, từng hạt sủi lăn tăn nổi lên trên. Nho nhỏ, cẩn thận nghe còn có cả thanh âm.
Thần tượng quả nhiên tâm địa thiện lương, ngoài lạnh trong nóng. Hứa Bạch nghĩ thầm.
Ngư dân trong TV nghênh đón bội thu. Một lưới thả xuống, trắng bóng toàn là cá lớn đang vùng vẫy muốn nhảy ra bên ngoài, tràn ngập sức sống.
Hứa Bạch thích xem những hình ảnh được mùa như vầy nhất, vui sướng của nhân dân lao động phảng phất như xuyên thấu màn ảnh ập vào người xem. Đặc biệt là lúc máy gặt đập liên hợp chạy qua ruộng lúa, nhìn lúa bị cắt đứt chỉnh tề, sảng khoái cực kỳ.
Thấy ngư dân đã bắt đầu trở về, lòng hiếu kỳ của Hứa Bạch vừa rút bớt lại nhớ tới chuyện phiếm khác, “Vì sao Hồ tam tiểu thư gả cho Khư Lê?”
Hứa Bạch hoàn toàn ôm tư tưởng nghe được cũng tốt không nghe cũng chẳng sao mà hỏi về chuyện xưa, giống như biết về sau Phó Tây Đường và Hồ Đào không có qua lại gì với nhau thì cả người thả lỏng hơn nhiều. Cậu ngồi xếp bằng trên sofa, ôm gối ôm, lười biếng từ xương cốt chảy ra.
Phó Tây Đường đáp: “Bọn họ là tự do yêu đương.”
Hứa Bạch gật gật đầu, cằm gác trên gối, “Thập niên đó yêu đương tự do có phải rất thời thượng hay không?”
“Ừ.”
“Khư Lê vì những đồn đãi bên ngoài mà cố ý tới tìm ngược sao?”
Phó Tây Đường lại lắc đầu, “Không phải.”
Hứa Bạch nghi hoặc: “Vậy tại sao?”
Phó Tây Đường: “Vì anh ta chán sống.”
Hứa Bạch: “…..”
Phó Tây Đường vừa rồi là pha trò sao? Pha trò sao?
Phó Tây Đường thấy biểu cảm ngạc nhiên của Hứa Bạch, ánh mắt liếc qua cá nhảy nhót tung tăng trong TV, “Tín vật đính ước anh ta đưa cho Hồ Đào đang ở chỗ tôi.”
“Tín vật đính ước.?” Cái này càng khó hiểu, tín vật của vợ chồng son nhà người ta vì sao lại ở chỗ Phó tiên sinh. Không phải Phó tiên sinh không thích Hồ tam tiểu thư sao.
Từ từ.
Hứa Bạch bỗng nhiên nhớ tới tối đó Phó Tây Đường từng nói với Khư Lê, đồ vật Khư Lê đòi hẳn chính là tín vật đính ước. Mà thứ này bị Hồ tam tiểu thư thua cho Phó Tây Đường trên bàn bài.
“Đồ vật đó với tôi rất quan trọng, chỉ là cơ duyên vừa khéo lại nằm trong tay Khư Lê, anh ta tặng nó cho Hồ Đào. Hồ Đào biết tầm quan trọng của nó nên mượn cơ hội trả nó lại cho tôi.” Phó Tây Đường giải thích.
Hứa Bạch nhịn không được hỏi: “Thứ kia rốt cuộc là gì?”
Phó Tây Đường lại không trả lời, chậm rì rì đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua ngư dân được mùa, “Bắt cá xong rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Sau đó anh bước ngang trước mặt Hứa Bạch, duỗi tay xoa xoa tóc cậu.
Chạm vào rất khẽ, nhẹ xoa một cái rồi thôi.
Hứa Bạch vuốt vuốt đầu tóc, không phản ứng lại, nhưng Coca lại sủi bọt lăn tăn trong lòng.
Hứa Bạch mất ngủ, cả đêm không ngủ được.
Hôm sau cậu ảo não nhìn hai quầng thâm mắt, suy nghĩ lát nữa sẽ bán ngoan thế nào với chị Tiểu Mạc, vừa mở cửa đã phát hiện mô hình máy bay bị Phó tiên sinh tịch thu được trả về rồi.
Chiếc này là mô phỏng hình thức của máy bay trực thăng, thân máy vẫn béo núc ních giống cá nóc, cánh quạt bên trên cứ như chong chóng tre của Doraemon.
Thực ra Hứa Bạch luôn tò mò, nhân vật thanh quý ưu nhã như Phó tiên sinh sao lại làm mô hình đáng yêu tới vậy.
Máy bay vòng quanh Hứa Bạch rồi ngừng lại trong lòng bàn tay cậu.
Hứa Bạch còn đang nghi hoặc, đã thấy có gì đó phóng khỏi cabin. Cậu cầm lấy, phát hiện là một tờ giấy, bên trên là chữ viết bằng bút máy quen thuộc ———- Tôi và A Yên có việc ra ngoài, chưa biết ngày về. Cậu cứ tiếp tục ở đây, mỗi ngày ba bữa đều có người đưa tới, không có việc gì thì không cần ra ngoài.
Bên dưới đề tên Phó Tây Đường.
Hứa Bạch hơi ngốc rồi, Coca của cậu sủi bọt xèo xèo cả đêm, hôm sau thế nào lại là vườn không nhà trống? Bọn họ đi đâu? Làm gì?
Dưới lầu bỗng vang lên một tiếng kêu quen thuộc.
Hứa Bạch vội vàng chạy ra lan can nhìn xuống, chó nhà mình tới rồi, còn dắt Diệp Viễn Tâm đằng sau. Ấy không đúng, là Diệp Viễn Tâm dắt chó nhà cậu.
“Diệp tổng, sao anh mang Tướng Quân nhà tôi đến đây?” Hứa Bạch đi xuống lầu, con chó lớn nhiệt tình bổ nhào lên người cậu, lấy đầu củng củng cậu, cọ cọ cậu.
Diệp Viễn Tâm buông dây tê liệt ngã xuống sofa, “Còn không phải Cữu lão gia sao, rạng sáng gọi điện cho tôi nói muốn đi xa nhà, kêu tôi đem chó của cậu dắt tới trông cửa. Cậu nói xem chuyện này là sao, đường đường là một ông chủ công ty như tôi bộ nhìn nhàn lắm sao?”
“Diệp tổng, lần sau anh gọi điện cho tôi là được, hoặc kêu tiểu Khương đi.” Hứa Bạch nói.
Diệp Viễn Tâm xua xua tay, “Đừng, đâu phải cậu không biết Cữu lão gia, bằng mặt không bằng lòng là chuyện không thể, dám làm là tự giết mình.”
Hứa Bạch cười cười, trong lòng suy đoán vừa dụng ý Phó Tây Đường kêu Diệp Viễn Tâm mang chó tới vừa nói: “Diệp tổng ăn sáng chưa? Chưa thì ở đây ăn với tôi luôn đi, người đưa cơm chắc cũng sắp tới rồi.”
Diệp Viễn Tâm không khách khí, nhân tiện còn uống cà phê Hứa Bạch pha.
“À, sao chó của cậu lại gọi là Tướng Quân?”
“Đại Tướng Quân uy vũ.”
Giọng nói vừa dứt, Tướng Quân kiêu ngạo ưỡn ngực, tru lên.
“Ồ!” Diệp Viễn Tâm ngạc nhiên lại vui vẻ hỏi: “Thông minh quá, cũng là yêu quái sao?”
Hứa Bạch lắc đầu cười: “Không phải.”
Diệp Viễn Tâm ngờ vực, một con chó bình thường thì lợi hại tới mức nào mà có thể trông cửa cho Cữu lão gia nhà anh? Không bị làm thành lẩu cầy đã may mắn lắm rồi.
Hứa Bạch nhìn ra Diệp Viễn Tâm đang nghi hoặc, nhưng