Hứa Bạch hoàn toàn không biết những chuyện diễn ra ở cách vách, vẫn chuyên tâm đóng phim. Cảnh quay hiện tại là kịch một vai của cậu.
Tương ứng trong phim là vào ngày thứ ba kể từ khi câu chuyện bắt đầu. Thẩm Thanh Thư bị những sự việc bí ẩn làm cho cực kỳ bối rối, như rơi vào mê cung. Y không nghĩ ra được, không biết nên giãi bày với ai, thậm chí y không biết đám người đến nhà thăm hỏi kia là người thực sự sống ở thời không này hay cũng như y ngược dòng thời gian sống lại?
Một mình y rảo bước trong vườn hoa không một bóng người, nhìn dây thường xuân giăng kín mặt tường, suy nghĩ xuất thần.
Đoạn diễn này dài đến ba phút. Tuy hậu kỳ cắt nối biên tập sẽ thêm vào các loại viễn cảnh và hồi tưởng, nhưng hiện tại chỉ có một mình Hứa Bạch đứng ở đó, không có lời thoại, thậm chí không có bất cứ động tác gì.
Đây vốn là một đoạn rất khó diễn, nhưng cậu bỗng dưng nhớ tới Phó Tây Đường. Ngày đó Hứa Bạch lần đầu gặp Phó Tây Đường, anh cũng đi đến vị trí này đứng ngẩng đầu nhìn căn nhà đến xuất thần, tựa như đang hoài niệm điều gì.
Đúng vậy, là hoài niệm.
Thẩm Thanh Thư hẳn cũng hoài niệm về trước kia, người thân của y từng sống trong căn nhà này, lưu lại cho y rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Nhưng giờ phút này bên trong trống rỗng, không giống như từng có người sinh sống ở đây.
Y vẫn nhìn căn nhà ở đằng kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa như đang phát họa bộ dáng của nó trong đầu. Hốc mắt chậm rãi có chút ướt át, ngón tay rũ bên người hơi hơi nhúc nhích, như là nhớ tới một khúc đồng dao, nhẹ nhàng đánh nhịp.
Trước kia là như thế nào? Đồng dao lại từ đâu đến? Không có ai biết. Nhưng người xem dường như có thể cảm thụ được tất cả.
Trước màn ảnh, Diêu Chương cùng mọi người trong đoàn phim đều giảm nhẹ âm thanh, từ từ, chậm rãi nhìn hình ảnh thu từ ống kính, Hứa Bạch trong vai Thẩm Thanh Thư bỗng nhiên buông lỏng hai tay ngã lên mặt cỏ mềm mại.
Y lại mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, thở phào một hơi thật dài thật nhẹ nhõm.
Cuối cùng, y cũng nhớ được tình huống ngày mình chết, nhịn không được vươn tay lên không trung, ý đồ bắt lấy chiếc máy bay bay ngang đỉnh đầu.
Ánh nắng lọt qua kẽ tay, y híp híp mắt theo bản năng, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua căn nhà cách vách. Trên lầu hai có một sân phơi nho nhỏ, hình như nơi ấy có một bóng người.
Hửm? Ai ở đằng kia nhìn y nhỉ?
Hứa Bạch diễn xuất theo bản năng, cũng may lúc này Diêu Chương lớn tiếng hô: “Qua!”
Hứa Bạch vội vàng ngồi dậy, chưa kịp cảm nhận vui sướng đã quay đầu nhìn về hướng cách vách, nhưng trên sân phơi đã không còn ai. Cậu vừa phủi cỏ lá trên người vừa suy nghĩ —– chẳng lẽ là Đại lão bản kia sao?
Bỏ đi, suy nghĩ nhiều vậy làm gì?
Hứa Bạch lắc đầu, nhanh chóng đem đoạn nhạc đệm này vứt khỏi đầu, xoay qua thảo luận với Diêu Chương về cảnh quay vừa rồi.
Ở bên kia, Phó Tây Đường bưng cà phê từ sân phơi đi vào phòng, không nhanh không chậm xuống cầu thang. Tới trước phòng bếp, anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường —– Ba giờ chiều, vừa đúng thời gian.
Anh vào bếp mở nắp nồi ra, mùi thơm liền xông lên mũi.
Nhẹ nhàng khuấy chiếc muôi cán dài, anh cầm khay gỗ bên cạnh lên, đóa hoa trắng trên khay tự động giãn ra, biến thành một miếng khăn vuông đặt trên khay.
Anh để khay xuống, xòe tay ra, dây thường xuân như có ý thức từ cửa sổ vươn vào, ngoan ngoãn cuối lấy chén dĩa đưa tới tay anh.
Anh nhìn mớ chén dĩa kia, mày nhăn lại một cái nhẹ đến không thể phát hiện ra vết nhăn, hỏi: “Ngươi rửa tay chưa?”
Dây thường xuân tức khắc khẩn trương dựng thành một đường thẳng tắp, lá cây cũng dựng thẳng cả lên, vừa nhìn đã biết là chưa rửa.
“Rửa.” Phó Tây Đường nói.
Dây thường xuân ngoan ngoãn cuốn chén dĩa trở về, mở van xả nước ra tắm rửa cho chính mình và mớ chén dĩa. Rửa sạch xong còn thực thông minh dùng khăn lông lau rồi mới lần nữa đưa tới tay Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường sờ sờ mầm của nó, nó như thẹn thùng mà trốn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thò một ngọn dây vào thăm dò.
Trong bếp, Phó Tây Đường đem chè hạt sen nấm tuyết trong nồi múc ra chén sứ màu trắng tinh xảo, tay áo thoáng cuốn lên, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn.
Đầu ngón tay của anh chỉ nhẹ nhàng xẹt qua trên chén, lập tức có vài cánh hoa từ ngón tay rơi ra, điểm tô trên bề mặt.
A Yên nhô đầu vào cửa phòng bếp hỏi: “Tiên sinh, ngài đang làm gì thế, thơm quá!”
Phó Tây Đường quay đầu lại, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn nó một cái, hỏi lại: “Nhổ cỏ xong chưa?”
A Yên: “Vẫn chưa…”
Phó Tây Đường: “Tiếp tục.”
A Yên đành phải trở lại làm cỏ, tiên sinh còn không cho phép nó dùng pháp lực, nó nhổ tới đau cả tay. Nhưng nó chưa đi được mấy bước, Phó Tây Đường gọi nó lại, nó còn tưởng rốt cuộc tiên sinh đã biết thế nào là từ bi rồi, không ngờ anh lại nói: “Đem cái này qua cho Hứa ảnh đế của ngươi đi.”
“Hả? Vì sao? Không phải cho tôi ăn sao?
Phó Tây Đường xoa tay, lạnh lùng: “Vì đáp lễ phần bánh bao nhỏ, món kho, ma lạt năng, còn có mì thịt bò của ngươi.”
A Yên mang vẻ biết vậy đã không làm.
Ba phút sau, A Yên bưng món chè hạt sen nấm tuyết nóng hôi hổi, một đường chạy chậm tới trước mặt Hứa Bạch, không tình nguyện đưa khay tới, nói: “Này, tiên sinh nhà tôi đưa cho anh.”
Hứa Bạch: “Hả?”
Nam số hai Cố Địch đang đứng bên cạnh, Đỗ Trạch Vũ và chị Tiểu Mạc đang đi ngang qua và Diêu Yểu đều đồng loạt nhất trí nhìn qua.
Cố Địch nhịn không được hỏi: “Món gì mà thơm như vậy?”
“Chè hạt sen nấm tuyết tiên sinh nhà tôi nấu đấy.” A Yên nói.
“Tiên sinh nhà cậu? Người ở cách vách!?” Đỗ Trạch Vũ trong lòng nổi lên sóng lớn, mẹ kiếp tên ảnh đế tâm cơ Hứa Bạch, buổi sáng cố ý xem mình xấu mặt, cuối cùng chính anh ta cũng chạy tới xum xoe! Xem đi, đây là chứng cứ! Tâm cơ bậc này đúng là làm người ta khiếp sợ!
Hứa Bạch có chút không biết giải thích thế nào, A Yên lúc này còn đang đau lòng, cũng không có ý định giải thích, đưa khay xong là đi ngay. Nó còn phải về bứt sạch đám cỏ dại trong vườn để an ủi tâm tình uất ức của mình.
Chị Tiểu Mạc xem như là người quen của Hứa Bạch, đứng gần lại nhìn bên trong chén: “Ồ, còn có cả cánh hoa, món này tinh xảo quá. Vậy cũng đúng, người ở trong nhà đẳng cấp như vậy, chắc chắn yêu cầu với đồ ăn cũng rất cao, không qua loa. Chị nói này Hứa Tiểu Bạch, ở cách vách rốt cuộc là vị tiên sinh nào vậy?”
Cố Địch cũng nói: “Đừng nói là đầu bếp chuyên nghiệp nha, mùi hương này thơm quá.”
Diêu Yểu liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ngày thường em cũng thích làm điểm tâm, nhưng so sánh với món này thì đúng là kém quá xa.”
“Chắc là vậy, lần sau em mời mọi người đi Hà Hòa Hiên, chè nấm tuyết hạt sen ở đó cũng ngon lắm.” Hứa Bạch cười nói.
“Cậu hứa rồi đấy nhé.” Mọi người đều cười rộ lên.
Sóng gió nổi lên do chè nấm tuyết hạt sen cứ như vậy mà lắng xuống. Nhưng Hứa Bạch biết vào lúc cậu cúi đầu thưởng thức mỹ thực, lời đồn đãi đã lan truyền quá nửa đoàn phim rồi.
Hiệp hội nghiên cứu và phát triển ma lạt năng số 09 phố Bắc,
Mạc tiểu