Hứa Bạch, vị đệ nhất ảnh đế vượt khỏi phạm vi chủng tộc của nhân yêu hai giới, giờ khắc này đang đứng giữa đoàn phim tự hỏi yêu sinh.
Mười phút trước, cậu diễn xong một cảnh, sau đó đi qua chỗ bức tường phủ kín dây thường xuân đằng kia chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác có người vỗ lưng mình một cái.
Cậu quay đầu lại, đằng sau không có ai, chuyện này hơi rợn người. Sau đó Hứa Bạch phát hiện một nhánh dây thường xuân cuốn một viên kẹo màu hồng phấn lặng lẽ vươn tới đưa cho cậu.
Nó thấy Hứa Bạch không nhúc nhích, bèn chọc chọc một chút.
Hứa Bạch vẫn bất động, nó lại chọc một cái, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, kiên trì không dứt.
Hứa Bạch nhận lấy kẹo, nhỏ giọng nói: “……… Cảm ơn.”
Hiện tại Hứa Bạch đang rơi vào trầm tư, trợ lý Khương Sinh nghe cậu kể lại xong cũng rơi vào trầm tư. Một lát sau, hai người đồng thời ngồi xuống, lấy di động mở nhóm chat “Quân đoàn Hoa Quả Sơn”.
Knoxville ngày mai: Tôi cảm thấy hình như ở cách vách ai cũng biết thân phận yêu quái của tôi cả.
Chu Tử Nghị: Có người ở cách vách sao?
Knoxville ngày mai: …
Củ gừng tươi mới: Sao lại đưa kẹo cho anh Hứa nhỉ?
Chu Tử Nghị: Không phải cậu cũng là yêu quái thực vật sao? Cậu đoán xem đám dây thường xuân kia nghĩ gì?
Yêu giới phân chia thành yêu quái động vật và thực vật, giống như nhân loại phân chia Văn – Lý vậy.
Củ gừng tươi mới: Sao em biết được chứ?
Chu Tử Nghị: Bởi vậy mới nói, các cậu định mở kênh nông nghiệp hả, nuôi heo có gì hay! Các cậu muốn đổi nghề hả? Tự xem lại châm ngôn nghề nghiệp của mình đi!
Knoxville ngày mai: Heo chọc giận gì anh?
Củ gừng tươi mới: Hai ngày nay chưa cho heo ăn, tại phải trồng cây đó, ôi cái cây kia quả nào quả nấy từng mảng xanh mượt.
Chu Tử Nghị: Xanh mượt đó là ruộng lúa, cảm ơn.
Chu Tử Nghị: Hai cậu đổi chủ đề được chưa?
Knoxville ngày mai: Kỳ thật Đại lão bản cũng rất tốt, sắc đẹp áp đảo toàn công ty, lễ nghi nghiêm cẩn, vừa khiêm tốn lại có tiền.
Chu Tử Nghị: Ồ, xem ra cậu đánh giá anh ta rất cao, tính làm bạn với anh ta hay gì?
Knoxville ngày mai: Đừng tục tằng như vậy, cảm ơn.
Gõ xong tin nhắn, Hứa Bạch xem lại lịch sử trò chuyện bên trên, lại nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, bỗng như bừng tỉnh ngộ. Thực ra bọn họ đâu cần nghĩ đông nghĩ tây, như việc cậu đưa cơm trưa cho A Yên hay Đại lão bản đưa lại cho cậu một chén chè đều như nhau cả thôi, chỉ là những hành động xã giao thông thường.
Quan trọng là sống tử tế hòa đồng, không làm điều xấu, Đại lão bản ở cách vách cũng có làm sao?
Trên đời nào có nhiều việc rắc rối đến vậy, toàn là tự mình dọa mình.
Hứa Bạch xé giấy gói đem kẹo nhét vào miệng, quay đầu về phía dây thường xuân phất phất tay —– cảm ơn.
Dây thường xuân vẫy vẫy lá cây đáp lại. Xem đi, hết thảy đều đơn giản mà.
Vào giữa trưa, mùi hương đồ ăn thơm ngon làm người ta không thể kìm lòng từ nhà bên thổi qua từng đợt, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách phim trường.
Lúc này vừa đúng mười một giờ rưỡi, Diêu Yểu đang đối diễn với Hứa Bạch, ngửi được mùi hương kia lập tức không chịu nổi, bụng thì thầm kêu lên, Hứa Bạch nuốt lại lời thoại trong nháy mắt.
Mặt Diêu Yểu nổi lên một tầng đỏ thẳm, cô là thể chất dễ mập, mỗi ngày đều không dám ăn no, lúc này đã đói tới ngực dán vào lưng, không còn khống chế được dạ dày.
Hứa Bạch đứng lên khỏi ghế rồi chạy nhanh đi, cười cười xua tay với Diêu Chương, nói: “Đạo diễn Diêu à, tôi đói đến nỗi không nhớ nổi lời thoại rồi, chừng nào chúng ta mới ăn cơm đây?”
Diêu Chương nhìn cậu rồi lại nhìn Diêu Yểu đang đỏ mặt, nghe mùi hương mê người kia, dứt khoát ném kịch bản ngay, “Không quay không quay nữa, đi ăn cơm đi! Ăn xong quay tiếp!”
Những người khác sôi nổi hoan hô thành tiếng, tạm bỏ công tác qua một bên, đi lấy cơm hộp.
Diêu Yêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định nói cảm ơn với Hứa Bạch thì phát hiện cậu chạy nhanh hơn ai hết, đã đóng quân ở chỗ phát cơm rồi.
Hứa Bạch không chuẩn bị phần cơm cá nhân, trong đoàn phim người ta ăn gì thì cậu cứ thuận theo. Bình thường là Khương Sinh đi lấy cơm cho cậu, nhưng hôm nay cậu nghe được mùi thơm hấp dẫn kia, bỗng cảm thấy đặc biệt đói nên tự thân vận động.
Lúc ăn cơm, Diêu Yểu và Cố Địch đều lại ngồi chung với cậu. Diêu Yểu đưa nước ô mai tự làm cho Hứa Bạch, Cố Địch đem theo món dưa chuột trộn anh ta thích nhất. Nhưng bữa ăn này ai cũng cảm thấy có chút nhạt như nước ốc.
Diêu Yểu nói: “Ở cách vách đang làm gì thế nhỉ? Sao lại thơm dữ vậy?”
Cố Địch nhìn về phía Hứa Bạch: “Anh không biết sao?”
Hứa Bạch mặt vô tội: “Làm sao anh biết được.”
“Không phải tiên sinh bên kia đã đưa chè hạt sen nấm tuyết cho anh sao? Chắc hôm nay cũng đưa nữa đó.” Diêu Yểu nói.
Hứa Bạch bèn nói giỡn: “Anh biết rồi, hai người vì nó nên mới lại đây ngồi với anh phải không?”
Diêu Yểu chớp chớp mắt: “Đâu có, cái đó chỉ là một phần nhỏ thiệt nhỏ thôi.”
“Tiếc là cho tới bây giờ anh và tiên sinh cách vách còn chưa nói với nhau quá một câu.” Hứa Bạch đáp.
Lời này làm cho Diêu Yểu và Cố Địch hơi kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Hứa Bạch và bên kia có quan hệ rất tốt. Diêu Yểu nhỏ giọng hỏi Hứa Bạch: “Anh Hứa này, ở cách vách là ông chủ sau màn của Tứ Hải Giải Trí các anh thật à?”
“Hả?” Hứa Bạch hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Diêu Yểu biết được.
Diêu Yểu giải thích: “Tin đồn lan truyền trong đoàn phim ấy, anh kêu trợ lý hỏi thăm thử xem.”
Diêu Yểu chỉ nhắc nhở Hứa Bạch một câu, nói xong cũng không nhiều lời nữa.
Hứa Bạch cân nhắc một chút, quay đầu dặn dò Khương Sinh, trông có vẻ không để tâm cho lắm. Người bị bàn tán là Đại lão bản chứ không phải cậu, hơn nữa cậu cảm thấy về sau chắc bọn họ cũng không chung đụng gì thêm nữa.
Quả nhiên lần này Đại lão bản bên kia không tiếp tục đưa đồ đáp lễ, Hứa Bạch cũng không có ý chờ A Yên trả lại ly giữ nhiệt. Hứa Bạch rất thích cái ly đó, cậu sử dụng nó thường xuyên nhất, trên ly cũng khắc tên của cậu. Tuy vậy Hứa Bạch cũng không định vì một cái ly mà quấy rầy người ta, nên chuẩn bị lên mạng đặt một cái mới.
Buổi tối không có cảnh quay, Hứa Bạch và Cố Tri lâu ngày không gặp cùng đi ăn cơm. Địa điểm là Hà Hòa Hiên, một nhà hàng lâu đời nổi danh ở thủ đô, dành cho phân khúc cao cấp, tính riêng tư cực kỳ cao, hơn nữa đồ ăn cũng rất ngon.
Lúc Hứa Bạch tới, Cố Tri còn chưa xuất hiện, cậu ngồi một mình một góc chơi game xếp hình Tetris.
Qua chốc lát, cậu bỗng nghe được thanh âm quen thuộc từ bên ngoài, hình như là giọng của Diệp Đại thiếu. Hứa Bạch còn đang suy nghĩ có nên ra ngoài đó chào hỏi một tiếng không thì Cố Tri đã đến.
Cố Tri vẫn là phong phạm nam ca sĩ lười biếng, mặt mũi vĩnh viễn như còn đang ngái ngủ, vòng râu mỏng xanh nhạt tăng thêm chút phong vị đàn ông thành thục, mái tóc xoăn tự nhiên dài quá tai hơi rối nhưng vẫn giữ được phong độ đẹp trai. Áo phông T-shirt phối với quần jean.
“Hi, ảnh đế.”
“Hello, ca thần.”
Thổi phồng lẫn nhau như thường lệ, phong cách bạn gay không sai vào đâu được.
“Tháng sau có một lễ hội âm nhạc ở tỉnh khác mời anh, anh tiện đường đi du lịch văn hóa đổi gió luôn, chắc cỡ hơn một tháng sau mới về được.” Cố Tri nói thẳng trọng điểm vấn đề.
“Album mới chưa làm xong à?” Hứa Bạch rót cho cậu ta ly trà.
“Cái đó còn thiếu một chút là xong rồi.” Cố Tri nói, nhìn Hứa Bạch bằng đôi mắt như chưa tỉnh ngủ, nói về chuyện đoàn phim bọn họ mời anh hát.
“Cái này không phải rất tốt sao?” Hứa Bạch hỏi.
“Nếu không thì anh đây viết cho cậu hát, tự cậu hát được mà, đâu phải cậu không biết hát. Giọng tốt như vậy không hát đúng là đáng tiếc.” Cố Tri mấy năm nay đều khuyên cậu như vậy.
Hứa Bạch giơ giơ ly rượu trong tay: “Cái em theo đuổi là trở thành tiểu vương tử Karaoke, thích hát thì hát, thích uống rượu thì uống rượu. Làm ca sĩ thì cũng được, anh viết ca khúc nếu em thấy thích hợp thì em hát.”
Cố Tri biết ngay cậu lại trả lời kiểu này, lắc đầu cười, giơ ly trà lên cụng, lấy trà thay rượu: “Cụng ly.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, một bữa cơm ăn tận tám giờ hơn mới định ra về, sáng mai Cố Tri còn có chuyến bay. Khi hai người ra khỏi phòng, đi ngang qua hành lang, lại ngoài ý muốn nghe được người trong một gian phòng đang bàn tán về Cố Tri.
Phục vụ vừa mới mang đồ ăn vào trong, cửa vẫn chưa đóng lại.
“Cái tên Cố Tri này, chỉ được nhiêu đó thôi, cả đời cũng không nổi tiếng được. Viết ca khúc hay thì có ích gì, may áo cưới cho người khác cả thôi, nó thì làm được gì. Còn linh hồn ca sĩ gì đó, tao thấy là linh hồn rách nát thì có.”
“Bọn nó kêu cái gì mà ca sĩ nhạc dân gian đương đại, toàn là một bọn làm mình suy sụp chán chường, hát một bài cũng hụt hơi ha ha ha….”
Phong cách âm nhạc giống như Lê Cát Trọng Lý ấy ạ
“Cố Tri flop rồi, cùng thời với nó có ai không nổi tiếng, chỉ có mình nó tàng tàng mãi thôi.”
Trong phòng hình như có vài người, có lẽ đều là người trong giới, nghe âm thanh cũng không phân biệt được ai là ai. Sau đó, một giọng nói khác vừa vang lên Hứa Bạch đã nhận ra ngay.
“Đừng nói về anh ta nữa, phiền.” Giọng nói kia có vẻ hơi không kiên nhẫn nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
“Tưởng Cố Bắc.” Cố Tri nói. Rất nhiều