Hứa Bạch đánh tiếng chào Cố Tri rồi theo Diệp Viễn Tâm đi gặp Đại lão bản.
Lên cầu thang đến lầu ba, nơi không mở cửa đón tiếp người ngoài của Hà Hòa Hiên, lại xuyên qua hành lang dài đi đến căn phòng ở tận cùng. Phòng không có cửa, chỉ có bức rèm che màu trắng đang lay động theo gió, phía sau rèm là một mặt bình phong hoa điểu, vòng qua bình phong, Hứa Bạch mới thấy bóng dáng Phó Tây Đường.
Trong phòng chỉ có mình anh đang đứng trước bức tranh hoa điểu, yên lặng nhìn chú chim hoàng yến trong lồng sắt. Phó Tây Đường mặc một thân tây trang màu đen tinh xảo, sợi xích bạc từ gối kính rũ xuống, vòng ra sau mái tóc đen, bộ dáng đứng ngắm hoàng yến lúc này càng thêm giống thân sĩ cổ xưa.
“Cữu lão gia.” Diệp Viễn Tâm nhẹ nhàng kêu một tiếng, tựa như cô gái hoàn lương.
Phó Tây Đường cũng không quay lại nhìn anh, một tay chắp sau lưng, đùa đùa chim, “Chim này là anh mua à?”
Diệp Viễn Tâm vội vàng lắc đầu, “Cái này không phải tôi, người lớn trong nhà biết Cữu lão gia ngài đã trở lại nên đưa quà tới. Bên kia còn một ít đồ vật, tôi còn chưa dám đem ra.”
Nghe vậy, Phó Tây Đường mở lồng chim, vỗ vỗ song sắt, thả chim hoàng yến ra ngoài. Ba người trông theo chú chim kia bay lên rồi đậu trên cửa sổ, dùng chiếc mỏ nhòn nhọn chải vuốt lông, Phó Tây Đường nói: “Bọn họ đã một bó tuổi rồi, có rảnh rỗi nịnh bợ ta, không bằng xuống mồ an nghỉ sớm một chút.”
Diệp Viễn Tâm lập tức ngậm miệng, vẻ mặt oan ức.
Hứa Bạch cảm thấy hình như mình đã biết quá nhiều, mặc dù cậu chỉ mới vào căn phòng này không tới nửa phút.
“Ngồi đi.” Cuối cùng Đại lão bản cũng đại phát từ bi.
Diệp Viễn Tâm vội vàng giới thiệu với anh: “Cậu ấy là ảnh đế mới nổi của công ty chúng ta, tên là Hứa Bạch, đang quay phim điện ảnh ở nhà số 09 phố Bắc.”
Phó Tây Đường liếc nhìn anh ta: “Ta biết.”
“Hai người gặp nhau rồi ạ?” Diệp Viễn Tâm tò mò nhìn Hứa Bạch.
Hứa Bạch đành thuận theo đáp phải, sau đó nói: “Cảm ơn chè hạt sen nấm tuyết của Phó tiên sinh, ngon lắm ạ.”
Phó Tây Đường nhìn cậu một cái: “Không cần cảm ơn.”
Diệp Viễn Tâm: Hả? Chè hạt sen nấm tuyết? Tôi đã bỏ lỡ điều gì?
“Tôi châm trà cho ngài.” Hứa Bạch vẫn đứng đó đợi Phó Tây Đường ngồi xuống trước, tiến lên một bước châm trà cho anh và Diệp Viễn Tâm.
Trước kia vì đóng phim một bộ phim điện ảnh mà cậu đặc biệt học trà đạo, tay nghề rất chuyên nghiệp.
Phó Tây Đường lại nhìn cậu thêm một cái —– cũng được, tư thế không tồi. Nhưng vẽ hoa xấu quá. Lại còn thích đánh nhau.
“Nói về chuyện vừa rồi đi.” Phó Tây Đường nói.
Diệp Viễn Tâm lập tức bùm bùm như pháo nổ mắng Tưởng Cố Bắc một trận. Không ngớt lời chê người của công ty Quảng Hạ hư đốn thế này thế kia. Nghệ sĩ của Tứ Hải bọn họ đều là tiểu bạch thỏ thuần khiết, là thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ. Tiện thể khen Hứa Bạch một thôi một hồi, khen từ bộ phim đầu tiên của cậu khen tới cúp ảnh đế gần đây. Làm cho Hứa tiểu bạch thỏ nghe xong cũng phải thấy e lệ.
Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Ông chủ, tôi biết anh là một ông chủ tốt rồi, cầu xin anh đừng khen nữa.
Nhưng dĩ nhiên Phó Tây Đường nhìn thấu được bản chất: “Nói cách khác, nguyên bản là anh đi khuyên can, kết quả lại thành anh cãi vã với đối phương?”
Diệp Viễn Tâm cười mỉa trong lòng: “Đấy là do đối phương hất bàn quá kỳ cục ấy chứ?”
Phó Tây Đường lạnh lùng liếc mắt nhìn qua: “Ta thấy anh cũng không khác gì so với mấy người trong lời anh nói nãy giờ. ”
Diệp Viễn Tâm oan ức, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Hứa Bạch —– Ảnh đế à, vừa rồi anh khen ngợi cậu nhiều như vậy, giờ đến lượt cậu biểu hiện, lên tiếng cứu bồ mau!
“Khụ.” Hứa Bạch nhận nhiệm vụ khấn cấp, động não ngay lập tức: “Trước kia tôi không biết nơi này cũng là sản nghiệp của Phó tiên sinh, khó trách Phó tiên sinh nấu chè nấm tuyết hạt sen ngon như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Diệp Viễn Tâm lập tức phụ họa.
“Trước giờ đồ ăn ở Hà Hòa Hiên đều rất ngon.” Hứa Bạch tiếp lời.
“Đúng vậy. Hiện tại người đặt chỗ trước đã xếp hàng dài đến tháng sau.”
Phó Tây Đường lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: “Cho nên?”
Hứa Bạch vắt hết óc, “Cho nên, lần sau ……… giảm giá cho tôi nhé?”
Diệp Viễn Tâm đang định pha trò, suýt nữa đã đập đầu lên bàn, tuồng này không xướng được nữa rồi.
Phó Tây Đường thoáng nâng mi, lần nữa đánh giá Hứa Bạch. Hứa Bạch đành phải cười cười với anh, Chu Tử Nghị nói cậu cười rộ lên rất đẹp, nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn thôi đã thấy người vui vẻ hẳn lên.
Nhưng hình như Đại lão bản không bị trúng chiêu.
Anh nhanh chóng dời tầm mắt, lắc lắc cái lục lạc cạnh bàn, một đoàn người mang đồ ăn từ ngoài cửa đi vào.
Hứa Bạch lặng lẽ sờ sờ bụng, cậu vừa mới ăn xong, nhưng trước mặt hai ông chủ đây, cậu không thể không động đũa. Vì thế cậu gắp mấy đũa đồ ăn thanh đạm, sau đó múc một chén canh, tạo thành giả tượng trong chén luôn đầy đồ ăn.
Phó Tây Đường không nhiều lời trên bàn cơm, phần lớn thời gian đều là Diệp Viễn Tâm nói chuyện với Hứa Bạch. Nói từ tin tức giải trí nói đến thị trường cổ phiếu, Phó Tây Đường ngẫu nhiên mới chiêm vào một câu, phần lớn chỉ là chỉ ra Diệp Viễn Tâm dùng từ sai hoặc phán đoán sai lầm.
Nói tóm lại, Hứa Bạch vốn tưởng rằng tổ hợp ba người bọn họ ngồi cùng nhau sẽ xấu hổ, không ngờ không khí cũng không tệ lắm, cậu vô thức ăn thêm mấy miếng, bụng hơi căng rồi.
Dùng xong bữa tối, Hứa Bạch đương nhiên muốn xin phép ra về.
Phó Tây Đường lại gọi cậu lại, sau đó đi đến chỗ cái bàn bên cửa sổ, cầm lên một tấm thẻ gỗ nhỏ từ trong đống bùa bình an trên bàn, lấy bút máy trong túi áo tây trang xoẹt xoẹt ký tên lên mặt thẻ.
“Cho cậu.” Phó Tây Đường đưa nó cho Hứa Bạch.
“Cho tôi?” Hứa Bạch hơi khó hiểu.
Phó Tây Đường nhét