Dù bao năm qua đi chăng nữa, Hứa Bạch nhớ lại đêm đó trong Đường viện tại An Hà, vẫn cảm giác mình chịu “Khuất nhục”. Đường đường là đại ảnh đế, thân trai tráng một mét tám mươi lăm bị đè lên giường như cô vợ nhỏ bị ép tiếp nhận mấy món đồ chơi không đứng đắn kia.
Đã thế mỗi một món đều được nói rõ tên và công dụng, trên mạng định nghĩa hành động như vậy là phổ cập khoa học, Hứa Bạch chỉ thấy đây gọi là bị trừng phạt mới đúng, xấu hổ chỉ muốn chết tại trận cho rồi.
Đều do đêm đó mà sau này Hứa Bạch mới trở nên không thuần khiết như vậy.
Cũng may hôm sau Hứa Bạch quay lại vòng tay của đoàn phim, công tác bận rộn đủ gây tê bản thân. Đoàn phim ai ai cũng là nhân tinh, Hứa Bạch biến mất cả ngày chắc chắn có liên quan tới Phó Tây Đường, nhưng không ai không có mắt mà khơi chuyện trước mặt Hứa Bạch. Mọi người hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, phảng phất như đã quên hết ngày hôm qua.
Huống hồ đạo diễn Phàn trước nay rất ghét có người khua môi múa mép trong đoàn phim của mình, vô hình trung cũng giúp Hứa Bạch bớt được nhiều phiền toái.
Tối qua A Yên và An Bình không ngủ lại Đường viện, ở đó chỉ có một gian phòng ngủ, hai đứa nhỏ bị Phó Tây Đường vô tình tiễn tới khách sạn của suối nước nóng.
Chỉ là suốt cả đêm A Yên và An Bình cũng không ngủ ngon. An vì gặp được Phó Tây Đường nên nhớ tới rất nhiều việc, càng nghĩ càng khó ngủ. A Yên ngày thường tùy tiện cũng mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai phảng phất vang vọng tiếng hô hét khi nhảy bungee buổi sáng, lăn qua lộn lại mãi trên giường.
Sáng hôm sau khi hai người rời giường, mỗi người đính lên mặt một cặp quầng thâm tương phùng trong phòng tắm.
An Bình: “Chào buổi sáng.”
A Yên: “…………. Chào buổi sáng.”
Hai người đứng trước bệ rửa mặt đánh răng chải đầu, trái ba lần phải ba lần, khó có được đồng bộ.
A Yên nhổ bọt kem, hỏi “Hôm nay cậu định làm gì?”
An Bình: “Cậu có dự tính gì không?”
“Hả?” A Yên sửng sốt, cậu thì muốn làm gì? Đặt đồ ăn ngoài có tính không?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó đồng thời quay đầu đi súc miệng. Nửa giờ sau cả hai rời khỏi khách sạn, An Bình vừa đi vừa mở di động xem danh sách nguyện vọng, tìm tới tìm lui rốt cuộc tìm được một việc thích hợp cho hiện tại, “Một ngày làm thiếu niên nổi loạn”.
A Yên không hiểu ra sao: “What?”
Nguyện vọng này mẹ nó quá kỳ quặc rồi? Người này có bệnh không?”
An Bình không để ý ngạc nhiên của A Yên, trên dưới đánh giá A Yên đang mặc quần yếm trắng đi giầy thể thao, lắc đầu, “Cậu như vầy không phù hợp với hình tượng gia tộc Táng Ái.”
A Yên: “Ông đây táng cái con khỉ á! Tôi không có rảnh đòi sống đòi chết như Lâm Đại Ngọc!”
Táng Ái, phong cách Visual Kei:
An Bình hơi há mồm, đang muốn đáp lời, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười và tiếng xe máy rồ ga.
A Yên nhíu mày, đẩy An Bình qua một bên bước ra nhìn. Lúc này bọn người kia chạy gần tới đường lớn trước khách sạn, ba nam sinh tầm tầm An Bình đứng đằng sau An Bình khoảng mười mét, nhìn hai người bọn họ cười tới vạn phần thiếu đánh.
Một tên tóc nhuộm vàng bước ra trước, “An Bình, khó trách cả kỳ nghỉ đều không thấy mặt mày, thì ra là chạy tới đây làm thiếu niên nổi loạn hả? Sao nào, chỗ này có chó nhỏ mèo con nào mày ăn hiếp được sao?”
Nói xong, hai đồng bạn của cậu ta cũng đi tới, tên mắt lé nhìn An Bình, “Cứ tưởng ủy viên học tập thì nhiệt tình chăm chỉ học hành lắm chứ, giả vờ cả nhỉ, còn định làm thiếu niên phản nghịch, coi cái thân mày kìa, ra đường cho người ta đánh hả? Hay đi theo nhặt tàn thuốc cho người ta?”
“Ai dô đợi khai giảng tao giúp mày tuyên truyền ha, đảm bảo làm mọi người sợ hãi hết ha ha ha ha ha…..”
Lại tới nữa lại nữa rồi, xe máy này là chạy chui phải không? A Yên nghĩ thế, nhịn không được muốn chửi lại bọn họ. Luận về mắng chửi người, anh Yên chưa từng thua ai.
A Yên xắn tay áo muốn ra sân, nhưng An Bình kéo tay cậu cản lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba người kia, “Cho dù các người báo cáo với giáo viên, tôi không làm ủy viên học tập được nữa, cũng không tới phiên các người………….”
An Bình trịnh trọng nhắc nhở: “Thành tích của các người thật sự rất kém, vô cùng kém.”
Hiện tại đã qua mười giờ sáng, ngày càng nhiều người lui tới khách sạn, không ít người tò mò nhìn năm thiếu niên choai choai sửng sỏ nhau ở đường cái. Vừa rồi ba tên kia cười không chút tiết chế, An Bình nói chuyện cũng không hạ giọng, một người qua đường trùng hợp nghe được câu “Thành tích quá kém”, nhịn không được “xì” cười thành tiếng.
Tiếng cười rất nhỏ, nhẹ như lông vũ, nhưng lại như bạt tay tát lên mặt ba người bọn họ, đau đớn bỏng rát.
“An Bình! Mày muốn đánh nhau phải không!”
“Mày cho là giáo viên thích mày thì tụi tao không dám làm gì mày hả? Có ngon thì mày đừng có mách lẻo!”
Ba người tức tới dậm chân, hai mắt A Yên sáng ngời, lập tức vòng ra trước người An Bình, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau “Tới đây tới đây!”
Đại ca tóc vàng nhìn cậu đầy khinh thường, “Thằng lùn này ở đâu ra vậy, tránh qua một bên!”
“Mày kêu tao là gì?” Hai chữ thằng lùn thành công khơi dậy tâm lý chiến đấu của A Yên, mọi người chỉ thấy hoa mắt, tóc vàng đã bị hạ gục nằm trên đất, mà A Yên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lấy tư thế chế phục kẻ trộm đè trên lưng tóc vàng, vừa nhéo hai lỗ tai cậu ta vừa gầm lên, “Nói mau! Cuối kỳ mày thi được bao nhiêu điểm?!”
Tóc vàng bị nhéo lỗ tai, đau tới rớt nước mắt, trong đầu lại như đơ máy. Cậu ta chỉ thấy giây trước mình còn đang yên đang lành đứng thẳng đường hoàng, giây sau đã bị người ta đánh ngã đè lên người.
Chuyện gì đang diễn ra?
Đồng bạn của tóc vàng bất giác hồi thần, nhanh chóng tiến lên cứu người, nhưng không biết mình thế nào lại không động đậy được!
Mà tóc vàng cũng không còn chịu nỗi nhục nhã và đau đớn, đầu óc lạch cạch vận hành trở lại, “Tao nói tao nói, tao thi bốn mươi hai điểm!”
“Đệt! Môn nào bốn mươi hai? Toán văn anh mày thi không đạt chuẩn hết hả? Điểm tối đa môn toán là một trắm, chín mươi là đạt chuẩn, mày lại thi có bốn mươi hai điểm!”
Tóc vàng bị A Yên rống cứ như đầu óc chỉ chứa toàn nước lã, xung quanh người tụ lại càng nhiều, cậu ta giống như nghe