Mẹ An cũng họ An, là một fan lớn của Hứa Bạch, tuy không như những fan khác mê muội thuộc lòng lịch trình của Hứa Bạch, chú ý chi tiết mọi tác phẩm của cậu, nhưng chính là nhìn cái gì của Hứa Bạch cũng cảm thấy tốt đẹp cả.
Càng làm Hứa Bạch ngạc nhiên hơn đây còn là một phụ nữ tinh anh cực kỳ giỏi giang. Lúc trước xem tư liệu chỗ Thương Tứ, Hứa Bạch còn tưởng cô chỉ là nhân viên bình thường.
“Hứa A Tiên vậy mà lại là người quen của An bảo bối nhà chị, chị bất ngờ nhưng mà rất vui. Mọi người đừng khách sáo nhé, ăn uống thoải mái đi.” Mẹ An bưng đồ ăn từ trong bếp ra, nhiệt tình hào phóng mời hai người.
Đến nay Hứa Bạch đã miễn dịch với danh hào “Hứa A Tiên”, fan nhà cậu hung hăng ngang ngược tới mức dám gọi thẳng mặt thế rồi, cậu có thể làm gì đây? Chỉ đành mỉm cười thôi.
“Chị An cũng nhanh lại đây ngồi đi.” Hứa Bạch cười giải thích: “Hôm nay em chỉ mượn chút ánh sáng của Phó tiên sinh, cùng tới cọ cơm.”
Bề ngoài A Yên đã thành bạn bè với An Bình, cho nên bữa cơm tối nay, Phó Tây Đường lấy danh nghĩa người nhà A Yên mà tới. Hứa Bạch là người nhà của người nhà, thuộc diện chết cũng không biết xấu hổ mà cọ cơm.
“Nếu em thấy thích thì mỗi ngày đều tới đây với Phó tiên sinh cũng được.” Ánh mắt mẹ An quét qua quét lại trên người Hứa Bạch và Phó Tây Đường, sau đó rụt rè thu lại, đổi thành một nụ cười tươi khiến người ta yêu thích.
Hứa Bạch vững vàng mỉm cười, không thể đập bảng hiệu ảnh đế được.
An bảo bối lẳng lặng ngồi ở đối diện xem người lớn chuyện trò, ánh mắt đảo qua bữa tiệc lớn phong phú trên bàn, âm thầm suy đoán đây là đặt từ nhà hàng nào.
Trù nghệ của mẹ cậu bị khuyết tật là sự thật hiển nhiên thừa nhận không cần chứng minh. Nghe A Yên nói trù nghệ của Hứa Bạch cũng tàn phế, cậu bèn nghĩ cái này gọi là “Cơm tùy idol”.
Người mẹ thân ái của cậu còn uy hiếp không cho phép nói ra chuyện đặt đồ ăn bên ngoài, theo lý này thì Hứa Bạch mới thật là bảo bối của mẹ.
Một bữa cơm chiều, ăn tới khách và chủ đều vui vẻ tận hứng. Sau khi ăn xong, mẹ An còn chuẩn bị rất nhiều trái cây, chỉ là cô còn chưa kịp ngồi xuống trò chuyện tử tế với idol thì đã bị một cuộc điện thoại từ công ty gọi ra ngoài.
Đề án cô phụ trách lâm thời xảy ra vấn đề, cô phải tới công ty xử lý gấp.
Lúc gần đi, trên mặt mẹ An ngập tràn ý xin lỗi và tiếc hận, nhưng tốc độ rời đi không hề chậm, dặn dò An Bình chiêu đãi khách đàng hoàng liền hấp tấp đi ngày.
Sau khi tiễn mẹ mình xong, An Bình không do dự xoay người vào trong lấy quyển đưa cho Phó Tây Đường, “Đồ vật em nghĩ có lẽ có liên quan chính là cái này. Ba em nói sau khi nhà em dọn tới An Hà, những thứ khác đã hạ táng theo ông cố, còn lại chỉ có quyển sách này.”
Phó Tây Đường nhận sách, nói câu cảm ơn với cậu. An Bình là một đứa bé thông minh không thể nghi ngờ, tuy ngoài mặt luôn làm mấy chuyện không đàng hoàng chung với A Yên, nhưng cậu luôn có cái nhìn thấu đáo với mọi chuyện. Cho dù là đối mặt với đại minh tinh Hứa Bạch, hay cũng là đại yêu Phó Tây Đường, thái độ đều là không kiêu ngạo không siểm nịnh hiếm thấy.
Điều này vô hình trung khiến Phó Tây Đường ấn tượng về cậu tốt hơn nhiều.
Mở sách ra, từng hàng chữ viết màu sắc khác nhau sôi nổi hiện trên trang giấy.
Phó Tây Đường đưa tay mơn trớn từng ký tự, như đang cảm ứng điều gì, biểu cảm rất chuyên chú. Hứa Bạch sáp lại xem chung với anh, ánh mắt đảo qua lời nhắn truyền từng thế hệ, trong lòng hơi xúc động.
Nhìn qua ảnh chụp và trực tiếp trải nghiệm luôn không giống nhau, một là hiển thị lạnh như băng, một lại là tản ra ấm áp.
“Nhìn ra được gì không anh?” Hứa Bạch nhỏ giọng hỏi, như không muốn quấy rầy Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường cho ra đáp án rất nhanh, “Trên này có hơi thở của Bắc Hải, đây đại khái là nguyên nhân người nhà họ An sẽ chiêm bao. Chỉ là hiện tại hơi thở đã ngày càng mờ nhạt, ước chừng qua một hai năm nữa sẽ hoàn toàn tiêu tán.”
Hứa Bạch ngạc nhiên, “Bắc Hải tiên sinh cố tình lưu lại?”
Chẳng trách cậu bất ngờ, bởi cậu cũng có quyển nhưng cậu lại chưa từng có giấc mơ nào tương tự.
Phó Tây Đường gật đầu, “Cái này gọi là niệm. Trong lòng người nếu khát cầu hoặc ý nguyện đạt tới một trình độ nhất định sẽ hóa thành niệm bám vào một vật dẫn. Bắc Hải tặng quyển sách này đại khái là hy vọng người nhận có được cuộc sống vừa lòng đẹp ý. Vốn dĩ loại niệm lực này không duy trì được lâu như vậy, nhưng người nhận lại ấn niệm tưởng tương đồng lên quyển sách này, hai người sinh ra cộng hưởng, cứ thế mà lưu truyền về sau.”
“Là mấy lời nhắn này à?” Hứa Bạch hỏi.
Phó Tây Đường gật đầu, ngay sau đó trả sách lại cho An Bình, “Cất giữ cẩn thận đi.”
An Bình nhận lại, trong đầu còn hồi tưởng lại lời vừa rồi của Phó Tây Đường, một lúc lâu sau lại hỏi: “Không có cách nào để kéo dài tuổi thọ của niệm lực sao?”
“Không có thứ gì tồn tại vĩnh hằng, tất cả đều chậm rãi tan biến xuôi theo dòng thời gian, đây là quy luật tự nhiên.” Lời Phó Tây Đường nói ra không giống như khuyên nhủ, so ra càng giống trần thuật tồn tại của một sự thật khách quan hơn.
An Bình hơi há mồm, do dự chốc lát, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lời nguyền đối với nhà em, có thể hóa giải không?”
Câu trả lời của Phó Tây Đường lại khiến cậu không khỏi rơi vào khoảng lặng, “Cởi chuông cần người buộc chuông, người nọ đã qua đời, tôi không có cách nào giải đáp cho cậu được.”
Trong lòng Hứa Bạch và A Yên cũng theo đó mà căng thẳng, An Bình hít sâu, sắc mặt thoạt nhìn hơi trắng hơn, nhưng vẫn coi như còn bình tĩnh, “Vậy người kia, bị ba của ông cố hại phải không, nên mới hạ chú nhà em?”
“Đúng vậy.” Giọng Phó Tây Đường gần như lạnh lẽo.
An Bình cũng không nhiều lời nữa, chỉ gật đầu đáp một câu “Cảm ơn”. Cậu thực sự cảm ơn Phó Tây Đường không chút do dự không dùng lời dư thừa nói ra đáp án, đối với cậu mà nói thì nó rất quan trọng.
Hứa Bạch thấy không khí có chút nặng nề, vội vàng chuyển chủ đề, ánh mắt liếc nhìn ảnh chụp trên bàn trà, “An Bình, đây là ba cậu sao?”
“Đúng vậy.” An Bình nhìn qua, đó là một tấm ảnh đã cũ, cha mẹ An Bình mới mười bảy mười tám tuổi, đối diện ống kính cười thật ngọt ngào. Cậu nhóc giải thích: “Hai người họ là thanh mai trúc mã.”
Thì ra là thế. Hứa Bạch vừa rồi còn đang nghĩ, nếu người nhà họ An đã định trước không sống quá tuổi bốn mươi, sao lại còn kết hôn. Nhìn dáng vẻ ba An, ông ấy không giống người sẽ giấu diếm sự thật lừa gạt con gái nhà người ta.
Lấy tài chính của mẹ An bây giờ, vẫn cùng con trai ở lại trong căn nhà cũ kỹ này, nhất định vì hoài niệm.
Dường như An Bình nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Bạch thông qua biểu cảm của cậu, “Mẹ em có bạn trai.”
Hứa Bạch hơi bất ngờ, “Chị ấy có bạn trai?”
“Dạ, mẹ nói đời người là để tiêu sái tùy thích, bằng không ba đã không kết hôn với mẹ.” An Bình thích ứng rất tốt với chuyện tình yêu của mẹ, nghĩ một hồi lại trưng ra khuôn mặt tê liệt mà nói: “Cho dù idol của mình làm gay mẹ cũng sẽ không để bụng.”
Hứa Bạch: “…………”
Không cần bỏ thêm câu cuối đâu, thật sự đấy.
Lại ngồi thêm một lát, Phó Tây Đường và Hứa Bạch liền đứng dậy cáo từ. Hứa Bạch quay đầu nhìn về phía A Yên luôn im lặng, hỏi: “Cậu muốn về khách sạn chung không, hay muốn ở lại đây?”
Nếu A Yên ở lại chơi với An Bình, Hứa Bạch thấy Phó Tây Đường hẳn sẽ không ngăn cản. Không nghĩ tới A Yên lại lắc đầu từ chối, nói muốn cùng trở về.
Hứa Bạch ném cho Phó Tây Đường một ánh mắt ngờ vực, cảm thấy hôm nay A Yên có gì đó kỳ quái. Phó Tây Đường lắc đầu đáp lại cậu, vẻ mặt như thường, “Về thôi.”
An Bình tiễn bọn họ ra cửa, dường như muốn nói điều gì, nhưng lần lữa mãi vẫn không thành câu. Thẳng đến khi ba người Phó Tây Đường sắp rời khỏi tiếu khu, cậu mới đuổi theo, hơi thở gấp nói: “Em sẽ giữ gìn quyển sách thật kỹ.”
Trong tay cậu còn cầm chặt quyển sách, nguyện vọng đẹp đẽ ba đời người bắt đầu từ Phó Bắc Hải được nâng giữ trong tay cậu, chẳng sợ nó tất yếu sẽ biến mất, ít ra cũng có cậu biết nó đã từng tồn tại.
Phó Tây Đường dừng bước, ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng anh. Anh chưa nói