Suốt nửa năm sau khi công khai, Hứa Bạch liền biến mất khỏi tầm nhìn của quần chúng. Bên phía phòng làm việc phát thông báo nói rằng cậu ra nước ngoài tu nghiệp, trên thực tế là cậu lần nữa tiến vào thời kỳ ngủ đông.
Thời gian trong giai đoạn ngủ đông đối với Hứa Bạch mà nói trôi qua rất nhanh, mở mắt rồi lại nhắm mắt một hồi đã hết một ngày. Đương nhiên, cũng không phải cậu ngủ liên tục không tỉnh lại, chỉ là thời gian thức rất ngắn, chỉ kịp ăn chút gì đó, cùng Phó Tây Đường trò chuyện đôi ba câu lại thiếp đi lúc nào không hay.
Phần lớn thời gian ngủ đông Hứa Bạch đều duy trì nguyên hình và thói quen ngủ tự nhiên. Vì thế, Phó Tây Đường đặc biệt làm cho cậu một cái ổ đặt ở chỗ hứng sáng khá tốt để cậu có thể phơi nắng.
Nhưng nết ngủ của Hứa Bạch thì xấu thôi rồi, rõ ràng ban đầu là tư thế cuộn tròn đàng hoàng, chưa được nửa ngày đã thò đầu ra khỏi ổ.
Phó Tây Đường sợ cậu bị sái cổ, lần nào cũng thế, chẳng chê phiền mà giúp cậu sửa lại, sau nữa là mở rộng chỗ ngủ. Tới lui vài lần, ổ của Hứa Bạch đã chiếm cứ hơn phân nửa căn phòng.
Tuy là thế, Phó Tây Đường chưa từng nghĩ đến việc chia phòng ngủ.
A Yên cảm thấy tiên sinh đúng là anh hùng. Dù rằng đối phương là tiểu bảo bối mình cưng nựng trong tay, nhưng hóa thành nguyên hình vẫn là con rắn lớn tướng. Tiên sinh ngủ chung với nguyên thân xà yêu mỗi ngày mà vẫn tình thương mến thương được, quả là lợi hại.
Ban đầu khi Hứa Bạch vừa chìm vào giấc ngủ đông, A Yên rất vui sướng khi người gặp họa. Bởi điều này đại biểu cho việc trong thời gian khá dài sắp tới đây, cậu nhóc sẽ không bị nghẹn đồ ăn cho tró nữa. Nhưng chẳng đến một tuần, A Yên đã xách chiếc ghế gấp nhỏ ra ngồi trước cửa than ngắn thở dài.
“Chán chết mất thôi…”
Số 10 phố Bắc vắng đi tiểu bảo bối an tĩnh đến độ có thể nghe rõ mồng một tiếng chim sẻ vỗ cánh kia kìa.
“Haizzzz…..”
Tiên sinh lại ôm tiểu bảo bối nhà mình đọc sách, Diệp Viễn Tâm vẫn miệt mài tăng ca, An Bình còn chết chìm trong mớ bài tập. Phảng phất như toàn thế giới chỉ còn lại duy nhất kẻ rảnh rỗi là A Yến, đáp lại cậu chỉ có tiếng chuyện trò rì rà rì rầm của những chú sẻ nhỏ trên hiên nhà.
A Yên nghe hiểu chuyện bọn nó tán phét ấy chứ, đơn giản là có yêu quái ở đâu đó lại đánh nhau, ai với ai đã về chung một nhà, chẳng có gì mới mẻ cả.
Anh em dây thường xuân tuy rằng cũng rỗi không thua ai, nhưng tình cảm của bọn họ khắng khít quá, suốt ngày châu đầu tán dóc với nhau. A Yên ở đó cứ như chiếc bóng đèn sáng chói.
“Haizzz….” A Yên thở dài thêm một hơi, chưa bao giờ cậu nhóc mong chờ xuân sang như bây giờ.
Cuối tuần, Phó Tây Đường có chút công chuyện phải ra ngoài, lúc về đến nhà liền thấy A Yên cắp theo Hứa Bạch đã trở lại hình dáng nhân loại phơi nắng ở sân thượng. Ước chừng Hứa Bạch vừa tỉnh không lâu, dụi mắt mơ mơ màng màng.
A Yên ngồi cạnh Hứa Bạch quơ tay múa chân nói gì đó, còn cực kỳ hào phóng mang túi đồ ăn vặt tích trữ lâu nay chia sẻ với cậu, từng gói từng gói chất thành đống như thể hận không thể dốc hết mọi thứ tốt mình có dâng lên cho cậu.
Chính là Hứa Bạch vẫn cứ mơ mơ màng màng, chỉ “Ừ ừ ừa ừa” trả lời cậu nhóc, cũng không màng đồ ăn đồ uống gì. Nhưng A Yên không để ý, chỉ cần Hứa Bạch bồi mình là tốt rồi.
Nhìn cậu nhóc cao hứng phấn chấn, Hứa Bạch cũng không đành lòng phá hỏng, chỉ cảm thấy được nắng hun ấm áp dạt dào, đầu óc cậu lại hơi lơ mơ buồn ngủ nữa rồi.
“Tiểu bảo bối này, anh ăn thử miếng n….” A Yên thấy Hứa Bạch như vậy, bèn nhét gói khoai lát vào tay cậu. Thế nhưng tiểu bảo bối không đáp lại cậu nhóc mà ngả người ngủ bất tỉnh nhân sự lúc nào không hay.
A Yên thở dài, chấp nhận số phận mà đứng dậy, toang vác Hứa Bạch về ổ. Đúng lúc này, một đôi tay nọ đón lấy Hứa Bạch trước một bước.
“Để ta”
A Yên quay đầu lại, nhìn Phó Tây Đường đầy vẻ ấm ức, “Tiên sinh ngài về rồi”
Phó Tây Đường cẩn thận để đầu Hứa Bạch dựa lên vai mình, liếc mắt qua mớ đồ ăn vặt, “Nếu người cảm thấy buồn chán quá thì đi học đi”
A Yên hốt hoảng giật mình, nhàm chán lập tức bị thổi bay không sót lại chút gì.
Chẳng được bao lâu Hứa Bạch đã tỉnh giấc, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Phó Tây Đường liền câu cổ anh cọ cọ thân mật.
Phó Tây Đường ôm cậu chặt hơn, một bên tiếp tục bước về phòng, một bên hỏi: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ tiếp không?”
“Không ngủ nữa…” Hứa Bạch nỗ lực mở mắt ra, ngẩng đầu bẹp một cái hôn lên cằm Phó Tây Đường rồi cười ngây ngô.
Sự thật chứng minh bất kỳ ai ngủ nhiều đều sẽ ngốc đi, yêu quái cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, đừng quậy, em ngoan ngoãn ngủ đi” Phó Tây Đường đặt Hứa Bạch lên giường, theo đó nằm nghiêng bên cạnh, vỗ vỗ mông cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng Hứa Bạch khó khăn lắm mới tỉnh lại một lần liền muốn thân mật với Phó Tây Đường nhiều hơn. Cậu dứt khoát xoay lại bò lên người Phó Tây Đường, tựa đầu vào ngực anh thủ thỉ: “Nhớ anh lắm”
Thanh âm Hứa Bạch mềm như bông, còn mang theo một ít giọng mũi, ước chừng ngoại trừ hai chữ “Đáng yêu” thì không còn từ ngữ nào chính xác hơn để hình dung cậu lúc này.
Thấy Phó Tây Đường không đáp lời, Hứa Bạch ngẩng đầu lên, bất mãn trừng anh. Nề hà mắt cậu vốn là vẻ buồn ngủ mông lung, dù có cố gắng trợn to cũng không tăng được chút tính uy hiếp nào.
Hứa Bạch thất bại ngã lại trên người Phó Tây Đương, duỗi tay nghịch nút thắt trên áo anh, từ mình lẩm bẩm: “Phó tiên sinh anh hết yêu em rồi…”
Cậu bạn nhỏ gắt ngủ, dỗ thế nào cho phải?
Phó Tây Đường dứt khoát lấp kín môi cậu, hôn đến khi cậu chỉ có thể “Ơ hơ hơ hơ” trở về dáng vẻ thành thật. Tuy Phó Tây Đường luôn thích nhìn cậu nghịch phá càn quấy, chưa đến phút thứ 90 anh sẽ không xuất ra tuyệt chiêu cuối này.
Chỉ là Hứa Bạch đang trong kỳ ngủ đông không có bao nhiêu năng lượng, hôn hôn một chút đã ngủ quên, khiến Phó Tây Đường bị khơi lên hưng phấn đành bất đắc dĩ cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu, “Phó tiên sinh yêu em mà”
Đầu xuân, cuối cùng Hứa Bạch cũng thoát khỏi vai thần ngủ, lắc mình về vai Lãng Lí Bạch Điều.
Chu Tử Nghị cảm tạ trời đất, tha theo một đống kịch bản nhanh chân tới tìm cậu, “Cậu lại lặn mất tăm, người đồn cậu lui giới về phụ chồng chăm con chắc cũng đồn tới Bắc Đái Hà rồi”
Hứa Bạch thảnh thơi ngồi khuấy cà phê dưới tán cây mãn nguyệt, “Như vầy mà tính là giúp chồng dạy con gì?”
“Ờ, cậu đây nào phải chăm chồng chăm con gì, như cậu gọi là nằm dài hưởng phúc” Chu Tử Nghị thiệt rầu thúi cả ruột.
Hứa Bạch không bình luận thêm, sợ nhiều lời lại kích thích Chu Tử Nghị. Cậu chủ động lấy vài tập kịch bản xem thử, cuối cùng quyết định chọn một bộ fantasy. Ít nhất từ góc nhìn của một yêu quái như Hứa Bạch, điện ảnh lấy bối cảnh thế giới người và yêu cùng sinh sống viết cũng không tệ.
Chu Tử Nghị đã sớm đoán được cậu sẽ ưng phim này, không ngoài ý muốn gật đầu tán thành. Sau đó, anh lại đưa cho cậu một tập kịch bản riêng của một nhân vật, “Cũng một thời gian nữa bộ điện ảnh mới khởi quay. Trước cậu xem thử cái này, nếu thích thì đi làm khách mời cũng được.”
“Đây là gì?”
“Phim mới của Lộ Minh Chiêu, trong đó có một nhân vật tuy suất diễn ngắn nhưng rất quan trọng. Có điều tìm mãi mà chưa thấy diễn viên phù hợp”
Nghe vậy, Hứa Bạch lướt sơ qua câu chuyện của vai này, vừa đọc xong câu đầu tiên liền nhịn không được nhướng mày, hỏi: “Vũ công ba lê? Anh nhìn em giống biết múa ba lê lắm hả?”
Chu Tử Nghị đẩy đẩy mắt kính: “Cậu là xà yêu còn gì”
“Em là xà yêu thì có quan hệ gì với môn ba lê?”
“Thì eo mềm đấy. Chẳng phải người ta bảo là đến múa cột cậu còn múa được hay sao?”
Lúc này, A Yên đang cầm ấm nước đi ngang qua, hai mắt trợn to, hỏi: “Múa cái gì cơ?”
Hứa Bạch: “… Không có gì, cậu nghe lầm rồi.”
A Yên sao mà tin cậu được, “Xạo, lừa gạt, tôi sẽ méc tiên sinh!”
“Cậu méc tiên sinh đi, tôi sẽ không đặt đồ ăn ngoài cho cậu nữa”
“Hứ”
Chỉ một tuần ngắn ngủi sau kỳ ngủ đông, Hứa Bạch đã từ một tiểu bảo bối ai gặp cũng mến biến thành tay buôn sỉ đồ ăn cho tró, chọc A Yên hận tới ngứa răng.
Đúng lúc này Chu Tử Nghị dặn dò: “Đoàn phim đã gọi anh hai cuộc, Lộ Minh Chiêu cũng tự mình đến hỏi thăm rồi, cậu cẩn thận suy nghĩ đi, tranh thủ trong hai tới trả lời người ta một câu”
Hứa Bạch gật đầu, “Em biết rồi, chắc chắn ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh”
Trước kia Lộ Minh Chiêu từng đề điểm Hứa Bạch, xem như đàn anh của cậu, địa vị của anh trong giới cũng không thấp, nếu chính anh đã mở lời, hơn nữa đoàn phim cũng có lòng, Hứa Bạch không thể từ chối được. Nhưng bản thân cậu lại không nắm chắc mình có diễn nổi nhân vật vũ công ba lê này hay không. Hơn nữa đây lại còn là một người câm, xuất phát từ sự cẩn trọng, cậu phải cẩn thận suy xét trước.
Nhưng suy xét kiểu gì đây?
Lời nói không bằng hành động, Hứa Bạch lập tức tìm vài video dạy múa ba lê trên mạng, quyết định thử tập một lần.
Vì thế, đương lúc Phó Tây Đường từ trên lầu xuống tầng nấu cơm chiều, đập vào mắt anh là hình ảnh Hứa Bạch đang ép chân ở sô pha. Khoảnh khắc áp xuống, quần áo căng chặt lộ ra đường cong cơ bắp, động tác nhón chân càng tăng thêm cảm giác thon dài cho chân cậu.
Hứa Bạch mang biểu cảm chuyên chú nghiêm túc, nửa người ghé vào lưng sô phê, căng mông chăm chú xem điện thoại đang phát video đặt trên bàn trà. Ước chừng đã tập được hồi lâu, trên trán cậu đã thoát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu thấy độ mềm dẻo của mình cũng tương đối ổn, chắc cũng coi như có năng khiếu nhảy. Dù sao mẹ cậu cũng là chi hội trưởng hiệp hội vũ đạo Yêu giới Tây Hồ, đâu thể có đứa còn ruột khuyết tật vũ đạo được.
“Ba lê à?” Phó Tây Đường đi qua, liếc về phía video một cái.
“Dạ, Lộ Tiền Bối mời em vào vai khách mời” Hứa Bạch đáp, hơi mất kiên nhẫn mà khảy khảy tóc. Sau khi kết thúc kỳ ngủ đông, cậu vẫn chưa xử lý lại mái tóc, nó dài ra rồi, cứ đâm đâm vào cổ ngưa ngứa.
Phó Tây Đường thuần thục lấy chun giúp cậu gom gọn tóc lại buộc thành một bím, “Em đóng vai gì?”
Hứa Bạch thấy anh hiếm khi hỏi đến công việc của mình một lần, thế là cậu lấy làm hứng thú mà giải thích một hồi. Lại nói tiếp, nhân vật này có thể xem là linh hồn của bộ phim.Tuy rằng anh đã chết trước mốc thời gian câu chuyện bắt đầu được kể, nhưng anh là cột sống của nam chính, là ngọn đèn trên con đường theo đuổi mộng tưởng của anh ta.
Giữa hai người không phải tình yêu, chỉ là sự kiên định và niềm khát khao với ước mơ gắn kết họ lại bên nhau.
“Vừa nãy em có gọi cho anh Lộ, họ tìm vài người có xuất thân từ vũ công ba lê chính quy rồi, tiếc là kỹ năng diễn xuất lại không ổn lắm. Diễn một nhân vật câm đối với người nghiệp dư thì hơi khó nên mới tìm đến em. Cũng không biết là nghe ai đồn mà tin là em rất có thiên phú vũ đạo.” Hứa Bạch nhún vai.
“Anh Lộ?”
“Ảnh đó, em nhớ là hồi trước em có kể với Phó tiên sinh rồi mà? Hồi xưa anh Lộ khá là quan tâm em, em còn nợ anh ấy một cái ân tình.”
Hứa Bạch trái một câu anh Lộ phải cũng một câu anh Lộ, không hề chú ý đến biểu cảm trên gương mặt Phó Tây Đường ngày càng nhạt đi, lại còn đặc biệt quay đầu lại hỏi: “Phó tiên sinh anh nói một tiếng xem, em có thể diễn tốt vai này chứ?”
Phó Tây Đường điềm tĩnh ung dung nhìn cậu, “Muốn thì cứ thử, dù là chuyện gì thì phải làm mới biết được kết quả chính xác.”
Hứa Bạch thấy rất có lý, gật gật ra chiều suy tư. Chính cậu rất muốn nhận vai này, thiết lập nhân vật rất thu hút ——- người câm một mình một cõi, thường ngày luôn quấn chiếc khăn quàng cổ che hết nửa gương mặt, nhưng đáy lòng chất chứa vô số cảm tình nồng nhiệt. Những lúc trên sân khấu, anh sinh ra là để làm vũ công, dùng vũ đạo diễn giải cảm xúc của mình rõ ràng, thuần khiết như một loại bản năng, như cách trẻ con vô tư biểu đạt bản thân mình.
Anh cô độc mà lại dư giả cảm xúc. Một thiên tài đoản mệnh lưu lại ấn tượng khó phai bởi sắc thái bi kịch hằn vào lòng người ta nỗi nuối tiếc không cách hóa giải.
Hứa Bạch càng nghĩ càng thấy hứng thú. Vì thế mà đêm nay vừa gửi phản hồi, hôm sau đã thu dọn hành lý đến phim trường, theo chân biên đạo múa chuyên nghiệp bước vào kỳ huấn luyện ma quỷ.
Đạo diễn rất vừa ý với Hứa Bạch, nhìn mái tóc hơi dài của cậu lại càng ưng bụng hơn bèn bảo cậu giữ lại. Sau đó uốn nhẹ một chút rồi tạo hình thêm phần suy sút, nói là muốn tạo ra một mỹ thanh niên hệ thiên tài u