Trải qua mười mấy năm học hành gian khổ, cuối cùng An Bình cũng lấy thành tích cực kỳ ưu tú đậu vào đại học Bắc Kinh, từ đây bắt đầu kiếp sống xa nhà.
An Bình biết được từ A Yên rằng Phó tiên sinh nhà cậu nhóc nói theo giao nhân hồn phi phách tán, nguyền rủa đeo bám nhà họ An cũng nhạt dần theo thời gian.
A Yên lấy tin tốt lành này làm quà nhập học chuyển đến An Bình, An Bình lại không kích động mừng rỡ như trong tưởng tượng, chỉ đứng giữa dòng người đông đúc ở ga tàu hỏa, cực độ bình tĩnh se thư thông báo trúng tuyển mà chửi thề một câu: “Móa, nghiệt ngã thiệt”
A Yên: “Hả?”
An BÌnh: “Nếu biết trước có thể sống lâu vậy, bây giờ chắc chắn tôi đang trên đường đi Vân Nam rồi”
“Ơ mà sao cậu lại muốn đi Vân Nam?” A Yên không hiểu mạch não của anh bạn này cho lắm.
“Đi Vân Nam dưỡng lão ấy” An Bình trả lời đến là đương nhiên.
A Yên càng khó hiểu, vì sao lúc tưởng mình đoản mệnh thì muốn đến Bắc Kinh lăn lộn, khi hay tin mệnh mình còn dài ngược lại đương lúc trẻ tuổi lại đòi đi dưỡng lão? Logic này có gì đó sai sai!
An Bình giải thích: “Cậu không hiểu rồi. Nếu trời định tôi không sống qua bốn mươi tuổi, lúc chết vẫn còn rất trẻ, có thể tránh khỏi cảnh bị bệnh tật tuổi già quấn thân. Tôi cũng không cần vay tiền mua nhà, còn chưa trả xong đã chết rồi còn đâu, thế lại phải tìm người kế thừa khoản nợ. À đúng rồi, cũng không cần đóng bảo hiểm dưỡng già nữa, có kịp già đâu mà dưỡng”
A Yên im lặng không đáp, ngẫm lại cẩn thận thì hình như người anh em này nói không phải không có lý.
Nhưng xuất phát điểm rõ ràng lệch rồi!
“Vậy cậu tới Bắc Kinh làm gì? Sống không lâu thì càng phải hưởng thụ nhân sinh chứ?” A Yên thật là nghĩ trăm kiểu cũng không hiểu nổi. Ngôn Tình Sắc
“Tìm đường chết đó” An Bình cẩn thận nhớ lại, sau đó tổng hợp thành một câu đáp A Yên: “Phúng túng một hồi, ăn chơi sa đọa, trải nghiệm cuộc sống buông thả vô độ một lần”
Dù có làm gì thì cũng chết trẻ thôi, đáng tiếc vào thời điểm cậu đặt chân lên đất Bắc Kinh, kế hoạch vĩ đại này đã tuyên bố chết non.
A Yên không còn lời nào để nói, anh bạn này vốn luôn chọn con đường không bình thường mà đi, dần dà, A Yên cảm thấy mình sắp bị cậu ta đầu độc luôn rồi.
Đã thế, cậu ta vừa cảm thán xong, quay đầu lại chạy tới tiệm trà sữa ven đường gọi một ly.
Nếu nói phụ nữ làm từ nước, đàn ông nặn từ bùn, vậy An Bình chắc chắn được làm từ trà sữa. Đến giờ A Yên vẫn nhớ lần trước gặp mặt offline tại Thượng Hải, An Bình một hai phải uống trà sữa trân châu của một tiệm nổi tiếng trên mạng, tàn nhẫn vô nhân đạo lôi kéo cậu nhóc lội bộ suốt hai giờ.
Hiện tại còn cách thời điểm nhập học tầm một tháng, nên A Yên dẫn An Bình về nhà số 10 phố Bắc, để cậu ở lại khách phòng trước kia Hứa Bạch từng ở.
An Bình không phải lần đầu đến phố Bắc, đã sớm biết anh em dây thường xuân, cũng chào hỏi tự nhiên.
Anh em dây thường xuân rất hoan nghênh An Bình đến chơi. Bọn họ luôn hào phóng chào đón khách khứa từ ngũ hồ tứ hải, hơn nữa còn mong có thể tiếp đãi lâu hơn một chút.
Hứa Bạch lại ra ngoài đóng phim, Phó Tây Đường là người nhà cũng đi theo. Vì thế, cả căn nhà rộng lớn chỉ có hai người A Yên và An Bình, không còn ai quản thúc càng thêm nghịch ngợm như giặc.
“Tụi mình đi quẫy đi! Tôi biết quán bar đã lắm, Diệp Viễn Tâm hay tới đó!” A Yên rất hứng thú với kế hoạch vĩ đại vừa rồi của An Bình, hết sức nóng lòng muốn thử.
An Bình lại lắc đầu từ chối: “Tôi trường thọ và tôi đoản mệnh là hai người khác nhau, từ giờ trở đi tôi phải kiếm tiền”
A Yên chớp chớp đôi mắt, “Kiếm tiền làm gì? Cậu vừa đậu đại học thôi mà!”
An Bình đáp: “Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn mở một tiệm trà sữa, đây là ước mơ đấy”
“Cậu có mộng tưởng này hồi nào vậy?” A Yên nhớ lại danh sách nguyện vọng vừa dài vừa ngố tàu cậu ta, hình như không có gạch đầu dòng này.
An Bình nghiêm trang trả lời: “Tôi vừa mới mơ ước”
A Yên lần nữa đánh mất toàn bộ hứng thú giao lưu với An Bình, không hề muốn cùng một kiến trúc sư tương lai rộng mở thương thảo mở tiệm trà sữa. Rất nhanh sau đó, cậu nhóc lại không khỏi cảm thán năng lực hành động của anh bạn này vẫn cao như vậy, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi đã nhận một đơn hàng luyện game. (QT: trò chơi đại luyện đơn tử. Mình không hiểu nó là gì, nhưng đoán là kiểu luyện acc hộ hoặc người chơi cùng support để acc khách hàng thăng hạng, làm nhiệm vụ gì đó,…)
A Yên thật sự quá buồn chán, vì thế đành đến góp một viên gạch cho hành trình thực hiện ước mơ của An Bình. An Bình chia cho cậu nhóc hai tệ, vừa đủ mua một tờ vé số. (QT: hai khối tiền)
A Yên cực kỳ ghét bỏ hai tệ này, “Làm chi tôi lại đi mua vé số?”
An Bình liền nói: “Đừng khinh hai tệ, biết đâu cậu trúng thì nó là 5000 vạn đấy”
A Yên: “Tôi sẽ không trúng đâu”
“Lỡ như thì sao?” An Bình nằm nó, mặt liệt mà mắt lại lóng lánh ánh sáng lừa gạt y như của bọn thầy bói rởm, “Cậu có thể sống lâu như vậy, cả đời đâu xui xẻo mãi được”
A Yên: Ông đây có điên mới tin cậu, sau này cậu đổi nghề qua bán bảo hiểm đi.
Sự thật chứng minh A Yên trúng thưởng. Cậu nhóc mua liền một tháng vé số, trúng được 5 tệ, tức đến nỗi suýt châm một mồi lửa thiêu trụi quầy vé số.
Anh em dây thường xuân vội vàng khuyên cậu, hai thân dây leo một trái một phải chút nữa đã bó A Yên thành bánh chưng. Thẳng đến khi A Yên cam đoan rất nhiều lần sẽ không đốt nhà người ta, bọn họ mới thả cậu ra.
A Yên không thể phóng hỏa ở hiện thực, đành chạy vào trong game phá nhà cướp của vậy. Cậu nhóc còn bức bách đầu sỏ gây tội là An Bình cùng mình quậy phá, cuối cùng kéo cả Diệp Viễn Tâm vào, hợp thành tiểu đội giết người phóng hỏa ầm ĩ một thôi một hồi.
Tháng chín, An Bình chính thức bước vào cuộc sống vườn trường.
A Yên cũng muốn cảm thụ cuộc sống đại học hiện đại một chút, vì thế tung ta tung tăng theo An Bình đi ghi danh. Đến nơi vừa thấy phong cảnh đại học duyên dáng