Chiêm thị, rạp hát lớn Arthur.
Trong 1s chân bước vào cửa WC của
Chiêm Ngọc ngừng lại, cùng một nam sĩ (*) từ bên trong đi ra chạm mắt.
(*) Ý tôn trọng khi không biết người đó có gia đình hay người yêu chưa.
Trong ánh mắt kinh diễm lại mang theo hỗn loạn kinh dị của đối phương, lúc này Chiêm Ngọc nghĩ đến quần áo nữ mặc trên người mình, không thể không xoay người vòng qua WC nữ bên cạnh.
Làm một người đàn ông, mặc quần áo nữ làm Chiêm Ngọc không khoẻ, nội tâm thấy thẹn, nếu có thể, cậu tình nguyện kìm nén.
Nhưng lúc ăn cơm trưa uống hai ly nước trái cây, thế nên lúc đi xem phim lại nhịn một hồi lâu, giờ thật sự không nhịn được.
Cũng may lúc này WC nữ tầng bốn không có người, làm cậu dễ chịu đôi chút, cũng không thất lễ đối nữ sĩ (*) tiến vào.
(*)Ý tôn trọng khi không biết người đó có gia đình hay người yêu chưa.
Vào WC, cậu vào phòng đầu tiên, nhanh chóng đóng cửa lại, tính toán nhân lúc không có người nhanh giải quyết xong rồi chạy lấy người.
Nhưng mà không như mong muốn, thời điểm cậu đi WC xong kéo khoá quần, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, phòng bên cạnh bị đẩy ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến âm thanh ái muội của nữ nhân cùng với tiếng cọ xát khi cởi quần áo.
...... Không phải chứ, trong WC nữ cũng có thể gặp loại tình huống này?
Tai Chiêm Ngọc có hơi nóng, rõ ràng người khác ở nhà vệ sinh công cộng làm sự tình bất nhã, ngược lại cậu thấy ngượng ngùng thay.
Cậu cũng không định ở lại nghe góc tường, chỉ nghĩ nhanh rời nơi xấu hổ này, chẳng qua âm thanh truyền đến ngay sau đó lại làm tay đụng then cửa của cậu ngừng lại, cả người cứng đờ.
"Xoay lại, nằm bò."
Thanh âm nam hơi trầm quen thuộc xuyên qua tấm ngăn truyền đến, Chiêm Ngọc quay đầu, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm tấm ngăn màu trắng.
"Nguyên lai Vệ thích tư thế này......A! Anh nhẹ chút!"
Nữ nhân kinh hô một tiếng sau đó là tiếng đánh vào tấm ngăn, giống như bị người đè ở cửa buồng vệ sinh.
Nam nhân không lên tiếng, nữ nhân nhẹ giọng oán trách vài câu, hờn dỗi nói: "...... Anh sao mà mỗi lần đều không hôn môi em?"
"Ít nói nhảm."
Nam nhân cảnh cáo một câu, nữ nhân khẽ hừ một tiếng, thanh âm oán giận dần mất, nhưng thanh âm thở dốc lại vang lên.
Chiêm Ngọc không phải đứa nhỏ cái gì cũng không biết, không cần nghĩ cũng biết hai người làm gì. Cậu nhìn chằm chằm tấm ngăn, như thể có thể xuyên qua nó nhìn nữ nhân, cùng nam nhân sau nữ nhân.
Thông qua cuộc nói chuyện của hai người, cậu thậm chí có thể tưởng tượng tư thế nam nhân ấn nữ nhân ở trên cánh cửa. Nhưng này với cậu mà nói cũng không phải trọng điểm, làm cậu để ý là xưng hô trong miệng nữ nhân.
—— Vệ tổng.
Nếu nói âm thanh có thể nhận sai, như vậy Chiêm Ngọc nghe được hai chữ "Vệ tổng"càng xác định phòng bên chính là người bên gối —— Vệ Thu Dung.
Huống chi cậu cùng Vệ Thu Dung quen biết mười mấy năm, ở bên nhau ba năm, sao có thể nhận sai thanh âm đối phương? Đừng nói thanh âm ngày thường nói chuyện, ngay cả tiếng thở dốc khi đối phương làm tình cậu đều quen thuộc.
Mỗi lần hai người dây dưa, thanh âm đối phương ở bên tai thấp suyễn luôn vô cùng gợi cảm.
Mà nay nghe bên kia truyền đến nữ nhân □□ cùng Vệ Thu Dung thấp suyễn, Chiêm Ngọc lại cảm thấy dạ dày quay cuồng, buồn nôn.
"Ân a...... Vệ...... Ngô!"
Nữ nhân yêu kiều rên rỉ đột nhiên gián đoạn, như bị người bịt miệng.
Vệ Thu Dung ở phương diện làm tình tương đối bá đạo, Chiêm Ngọc có thể tưởng tượng được hắn duỗi tay từ phía sau qua che miệng nữ nhân, một bên va chạm.
Không mất quá nhiều thời gian, thanh âm nữ nhân lại lần nữa vang lên, hai người tựa hồ tiến vào trạng thái quên mình, hoàn toàn không cố kỵ ở nơi công cộng, chỉ lo cảm thụ cuồng hoan đến từ xác thịt.
...... Quá ghê tởm.
Chiêm Ngọc tưởng tượng Vệ Thu Dung ở lúc mình không biết, ở nơi không biết cùng người khác lên giường, cậu liền cảm thấy dạ dày giống như có mấy ngàn ruồi bọ loạn chuyển, cơ hồ muốn từ miệng chui ra.
Đặc biệt tin lộ ra trong miệng nữ nhân, càng làm cho trái tim cậu băng giá.
Cô nói "Vậy anh vì cái gì mỗi lần đều không cùng em hôn môi?" Chứng minh hai người không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Tay nắm then cửa của Chiêm Ngọc không biết khi nào dùng sức đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, có lẽ là thời điểm nghe thanh âm Vệ Thu Dung liền bắt đầu rồi.
Cậu giống như tự ngược nghe làm tình của người yêu mình và một nữ nhân không biết tên. Yêu, hình ảnh mấy năm cùng Vệ Thu Dung không ngừng hiện lên trong đầu.
Đối phương ôm cậu, thân mật kêu "Bảo bối Tiểu Ngọc" toàn bộ thanh âm hóa thành tiếng thở dốc khi hắn cùng người khác làm tình giờ lúc này.
Những lời thề trước đó toàn bộ đều hóa thành đao nhọn luân phiên cắt xé lòng Chiêm Ngọc, hốc mắt cậu ẩm ướt, lại cưỡng chế một giọt cũng không cho chảy xuống, hàm răng cơ hồ cắn chặt.
Phẫn nộ, khổ sở, ghê tởm, thất vọng...... Các loại cảm xúc lôi kéo thần kinh.
Chiêm Ngọc nghĩ vọt tới chất vấn Vệ Thu Dung vì cái gì muốn làm như vậy, lại không nghĩ để đối phương coi là trò hề, cũng không nghĩ làm đối phương nhìn bộ dáng mình sắp khóc hiện tại.
...... Quá khó coi.
Chiêm Ngọc duỗi tay che đôi mắt.
Năm đó Vệ Thu Dung bởi vì come out bị Vệ lão gia tử đánh gãy chân, cậu nhìn đối phương nằm trên giường bệnh nước mắt lập tức chảy xuống, Vệ Thu Dung lại ôm cậu dỗ, nói Tiểu Ngọc cậu hẳn nên cười mà không phải khóc, càng không thể bởi vì hắn khóc.
Chiêm Ngọc lúc ấy cảm thấy trừ bỏ Vệ Thu Dung còn ai có thể làm mình khóc đâu?
Đã không có.
Mà nay cậu cảm thấy Vệ Thu Dung nói không sai, cậu không thể vì Vệ Thu Dung khóc, bởi vì hắn không xứng.
Chiêm Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy móc di động từ túi ra, hai lần nhập sai mới mở được, ngón tay ở trên màn hình dừng lại trong chốc lát, click mở công năng ghi âm.
Nhìn trên màn hình nhảy thời gian ghi âm, Chiêm Ngọc bỏ qua một bên không xem nó, lại cũng tránh không được thanh âm bên cạnh truyền tới làm