Cùng Chiêm Ngọc va chạm là một người đàn ông.
Người này rất cao, trên người mặc quần áo đen cả mũ cũng màu đen, khẩu trang màu đen che phân nửa khuôn mặt anh, làm người không thấy hết hoàn toàn mặt anh.
Nhưng cố tình bởi vì nửa khuôn mặt che đậy, càng lộ hình dáng đôi mắt ở bên ngoài —— mắt một mí không lớn không nhỏ, hình dáng đường cong tự nhiên, khoé mắt xếch, lại không có vẻ ngả ngớn, hoàn mỹ như sự bất công thượng đế dành tặng cho anh.
Chiêm Ngọc có mắt hai mí, đôi mắt rất lớn, thường xuyên nghe fans khen mắt của mình đẹp, nói trong mắt có ngôi sao.
Đối cái này Chiêm Ngọc cũng không để trong lòng, chỉ coi trong mắt fans là tình nhân hoá Tây Thi thôi, nơi nào có người đôi mắt chứa được quang mang như ngôi sao.
Chỉ là giờ phút này, cậu lại cảm thấy câu này không phải giả.
Có người trong ánh mắt, thật sự có thể chứa ngôi sao.
Tỷ như người trước mắt.
Thời gian tầm mắt hai người đối diện thực ngắn, đại khái chỉ có vài giây, đuôi mày người đàn ông ở nơi không thể thấy hơi nhíu một chút, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc.
Cảm xúc kia quá mức nhanh, Chiêm Ngọc không thấy rõ ràng, chỉ cho đối phương bất mãn với sự lỗ mãng của mình.
Cậu thu tầm mắt, áy náy nói với đối phương: "Xin lỗi, vừa rồi không có chú ý......"
Lời còn chưa dứt cậu liền ngừng lại, nhớ tới trên người mình còn mặc quần áo nữ, thanh âm lại là nam tính, không khỏi có chút xấu hổ.
Người đàn ông giống như không chú ý, cong lưng nhặt điện thoại cậu làm rớt trên mặt đất, ngón tay lúc đụng tới màn hình hơi tạm dừng một chút.
Chiêm Ngọc phản ứng lại, vội nói: "Tôi chính mình tới......"
Người đàn ông như không có việc gì nhặt điện thoại di động lên, đưa cho cậu: "Di động của cậu."
Thanh âm trầm lại mang lãnh đạm rồi lại lễ phép thoả đáng.
Như đàn cello điệu thấp tự phụ lại xúc động lòng người.
Phía trên màn hình di động, dừng lại ở giao diện Vệ Thu Dung nói chuyện phiếm, nói vậy đối phương cũng thấy được.
Chiêm Ngọc nhận di động, thấp giọng nói một câu cảm ơn, đồng thời ngón tay ấn một chút, câu "Anh yêu em sao" theo động tác tắt của cậu lập tức đen.
Tự mình đụng trúng bạn trai ngoại tình, mặc kệ Chiêm Ngọc bình tĩnh cùng ẩn nhẫn cỡ nào, cảm xúc ít nhiều cũng có chút chật vật, cậu nói lời cảm ơn, cúi đầu định từ bên cạnh đối phương rời đi.
"Từ từ."
Nam nhân đột nhiên giữ cổ tay của cậu, gọi cậu lại.
Chiêm Ngọc khó hiểu ngẩng đầu, lại thấy đối phương lấy khăn tay cột trên cổ tay xuống, đặt trong tay mình, lưu lại một câu "Sạch sẽ" liền nâng bước vượt qua, đi về hướng khác.
Nhìn khăn tay cách văn màu xanh biển trong tay, Chiêm Ngọc sửng sốt một cái chớp mắt, minh bạch đối phương có ý tứ gì.
Cậu tuy rằng cố nén không rơi lệ, chỉ là đôi mắt nhịn không được đỏ.
Hảo ý đến từ người xa lạ, làm ngực cậu hơi ấm, hít một hơi thật sâu, nâng bước hướng thang lầu bên kia đi.
Sốt ruột rời đi cậu không chú ý, nam nhân cách đó không xa dừng bước chân, xoay người nhìn bóng dáng cậu, mãi cho đến khi cậu biến mất ở cầu thang.
Thẩm Tùng An thu tầm mắt, cúi đầu dừng ở bàn tay.
"Thẩm ca?"
Một người trẻ tuổi hai mươi mấy đến bên người anh, thấy anh nhìn lòng bàn tay, như có đồ vật làm anh chuyên chú, chỉ là lòng bàn tay anh sạch sẽ, nhìn không ra cái gì, vì thế kêu một tiếng.
"Anh đang xem cái gì?" Trợ lý Trương Kỳ nhìn cổ tay anh không có khăn tay, kỳ quái hỏi,"Thẩm ca, khăn tay của anh đâu?"
Thẩm Tùng An có thói ở sạch, quen mang khăn tay, đồng thời cũng không để người khác chạm vào đồ vật của anh.
Thẩm Tùng An thu tay đút trong túi, nhìn trợ lý liếc mắt một cái: "Không có gì, đi thôi."
"Được rồi!"
Trợ lý Trương Kỳ vội đuổi kịp bước chân anh.
......
Chiêm Ngọc từ rạp hát trở về Cảnh Thái Uyển, lúc đi ngang qua phòng khách, nghe trong phòng bếp có tiếng hát truyền ra, theo tiếng nhìn lại thấy bóng dáng dì Thư bận nấu nướng lại hát.
Dì Thư nguyên là bảo mẫu Chiêm gia, từ nhỏ nhìn Chiêm Ngọc lớn lên, tình cảm cùng cậu tương đối thâm hậu.
Năm trước Chiêm Ngọc từ Chiêm gia dọn ra ở cùng Vệ Thu Dung, dì Thư sợ cậu ăn không quen đồ người khác làm, theo lại đây chiếu cố cậu ăn uống.
Cậu nhớ rõ tối hôm qua dì Thư cùng mình nói hôm nay muốn xin nghỉ nửa ngày, trong nhà có khách tới phải về một chuyến, không nghĩ tới bà còn ở chỗ này.
Chiêm Ngọc dừng chân lên lầu, hướng phòng bếp đi đến, chào đối phương một tiếng: " Dì Thư."
Dì Thư cũng nghe thấy thanh âm "Ai" một tiếng, quay đầu lại thấy Chiêm Ngọc mặc áo sơ mi trắng thu eo cùng với quần thể thao thiển sắc của nữ sĩ, trên đầu còn đội tóc dài màu đen.
Nhìn cậu mặc, dì Thư sửng sốt một chút, nói: "Tiểu Ngọc, con đây là......"
Giữa trưa Chiêm Ngọc rõ ràng quần áo nam đi ra ngoài, trở về lại mặc quần áo nữ.
Chiêm Ngọc từ rạp hát ra, tâm thần hoảng hốt, cũng quên mất trên người mình mặc không giống ngày thường, lúc này bị trưởng bối thấy được, trong lòng khó tránh khỏi có chút thẹn thùng cùng xấu hổ, cũng may mắn Lật Thanh không có trang điểm quá đậm.
Cậu sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói một câu công tác yêu cầu.
Dì Thư đối lời cậu nói cũng không có hoài nghi, còn đánh giá, lời nói mang tự hào: "Tiểu Ngọc nhà ta lớn lên đẹp, mặc gì cũng đẹp!"
"......" Chiêm Ngọc không nghĩ muốn khích lệ này, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi: "Dì Thư, dì không về nhà sao?".
"Dì đun chút đồ cho con, buổi tối nếu đói bụng hâm nóng một chút là có thể ăn." Dì Thư cười nói, bà cân nhắc Vệ Thu Dung buổi tối còn có xã giao, Chiêm Ngọc khẳng định lười ra ngoài ăn bữa tối, dứt khoát giúp cậu chuẩn bị tốt bữa tối.
Nghĩ vậy, bà nhịn không được trêu ghẹo một câu: "A Dung khoảng thời gian trước không phải nói con gầy sao? Dì phải nhanh nuôi con béo chút, như vậy thái thái thấy cũng cao hứng."
Thái thái chính là mẹ Chiêm Ngọc, Nhan Lạp.
Chiêm Ngọc nhìn canh hầm trên bếp, bên cạnh bàn có bốn đĩa đồ ăn, đều là món cậu thích ăn.
Nhìn đôi mắt mang ý cười của dì Thư, Chiêm Ngọc nghe lời nói của bà, lại nhớ đến sự tình hôm nay gặp được, trong lòng không khỏi khó chịu, tiến phía trước một bước, duỗi tay ôm lấy người phụ nữ từ nhỏ xem mình như thân nhân mà yêu thương.
"Cảm ơn dì Thư."
Dì Thư bị câu ôm sửng sốt, ngay sau đó bật cười: "Người lớn như vậy rồi còn làm nũng." Nói rồi vỗ vỗ cậu, "Được rồi, mau đi thay đồ, dì dọn bàn."
Chiêm Ngọc gật gật đầu, lên lầu thay quần áo, thuận đường đi phòng tắm rửa mặt tẩy trang.
Thu thập đơn giản, cậu cầm di động từ trên lầu xuống dưới, dì Thư vừa lúc cũng dọn xong bữa tối, hôm nay bà làm đều là đồ ăn hấp, tiện cho Chiêm