Chiêm Ngọc và Thẩm Tùng An hẹn xem phim cùng ngày hai người tiến tổ.
Một ngày trước đó Thi Minh đã quay xong cuộc gặp gỡ của Lâm Duệ Hàm với nữ chính, vì Weibo đoàn phim công bố tin Thẩm Tùng An tham diễn thế nên ngày đầu tiên đến trường học quay ở hiện trường tụ tập rất nhiều sinh viên không có tiết học, trên mạng cũng truyền lưu không ít ảnh chụp cùng video ngắn.
Các fan không thể đi hiện trường vây xem dùng sức xoát Weibo, muốn tìm thân ảnh Thẩm Tùng An, đáng tiếc xoát nửa ngày mới phát hiện Thẩm Tùng An không ở hiện trường.
Cơ mà đoàn phim lại lần nữa bị xoát lên hot search.
Tuy ngày đầu tiên không nhìn thấy thần tượng nhưng nhiệt tình các fan không giảm, ngày hôm sau tiếp tục ngồi canh, xe Thẩm Tùng An vừa xuất hiện lập tức bị fan trung thành mắt sắc phát hiện.
Xe đỗ xong, Thẩm Tùng An khom lưng từ trên xe xuống.
Hôm nay trên người anh mặc áo sơmi màu xám nhạt cùng quần tây, cánh tay có vắt áo vest, vừa xuống xe, fans chờ đã lâu phát ra tiếng thét chói tai, cùng thời gian trên BBS cũng xuất hiện ảnh.
—— cấp báo!! Lễ đường khu Tây, Thẩm ca xuất hiện!! Hôm nay có suất diễn của lão công!! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
L1: Ngọa tào!! Tư thế lão công xuống xe thật soái!!
L2: Tui tui tui tui lập tức đến!!!
L3: Lễ đường khu Tây? Cho nên nói trường học an bài sinh viên không có tiết hôm nay đi đại lễ đường là để diễn phụ cho lão công??!!!
L4: Không phải đồn đãi nói diễn ngày khai giảng sao? Chẳng lẽ nhân vật của Thẩm ca là lão sư?!
L5: Mẹ ơi, đồng học có thể đi hiện trường cũng quá hạnh phúc đi!
......
Trước khi quay Thi Minh tìm quan hệ cùng trường học nói chuyện dưới tình huống không ảnh hưởng sinh viên đi học, trường học có thể tổ chức cho sinh viên tham diễn.
Sinh viên tham dự ở lễ đường ngồi xong, Thẩm Tùng An từ cửa sau tiến vào, không biết ai phát hiện ra thét kinh hãi, sinh viên phía trước quay đầu lại nhìn thấy anh đi lối nhỏ đều sôi nổi lộ ra biểu tình kinh hỉ.
Sau tiếng hô đầu, tiếng thét chói tai sau đó càng lúc càng lớn.
"Lão công!!!"
Âm cao của nữ bén nhọn trổ hết tài năng mà kích động vang vọng toàn bộ lễ đường, khí thế to lớn áp hết tiếng hô của mọi người trong chớp mắt.
Thẩm Tùng An muốn đi đến lối nhỏ bị tiếng thét long trời lở đất làm kinh ngạc một chút, bước chân hơi hơi dừng, quay đầu nhìn hướng bắt nguồn thanh âm.
Mọi người tựa hồ không dự đoán được anh sẽ quay đầu, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì.
Thẩm Tùng An tháo khẩu trang trên mặt, chỉ chỉ máy quay phim đang được chuẩn bị một bên, nói: "Trong chốc lát mọi người phối hợp một chút, không cần ồn ào."
"Được!"
Bọn sinh viên thập phần ăn ý đáp lại, Thẩm Tùng An gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, giây tiếp theo lại nghe được một thanh âm hô to: "Lão công, chúng em nghe anh!!"
Thẩm Tùng An: "......"
Lần này là thanh âm nam, lễ đường cười vang một mảnh.
Thẩm đại ảnh đế, không chỉ có nữ phấn, đoàn thể nam phấn cũng phi thường khổng lồ.
Thẩm Tùng An tới hậu trường, Thi Minh cùng Lâm Duệ Hàm bọn họ đều ở bên trong bắt đầu chuẩn bị quay, nữ chủ còn chưa gặp qua Thẩm Tùng An, thấy anh vào chủ động tiến lên chào hỏi.
Thẩm Tùng An đáp lại, ánh mắt quét qua mọi người một chút, không phát hiện thân ảnh Chiêm Ngọc.
Trương Kỳ chú ý tới hành động tìm kiếm của anh, ngầm hiểu, chủ động hỏi Chiêm Ngọc lại về nói cho Thẩm Tùng An.
Hôm nay trừ bỏ quay chụp Thẩm Tùng An diễn thuyết còn có ngày khai giảng trong cốt truyện cũng sẽ diễn ra.
Lâm Duệ Hàm là nam chủ, trong lễ khai giảng đại biểu tân sinh lên đài đọc diễn văn. Bản thảo cũng không cần đọc xong toàn bộ nhưng vì không ảnh hưởng hiệu quả quay chụp, cậu vẫn chỉnh bản thảo.
Trong kịch bản nam chủ là người có thiên phú âm nhạc, tính cách lại ngạo mạn vô lễ, con nhà giàu.
Giả thiết như vậy cùng bản nhân Lâm Duệ Hàm rộng rãi sảng khoái lại nhiệt tình kỳ thật có chênh lệch không nhỏ, cậu không chỉ muốn tính cách ngạo mạn mà cần phải có khí thê đi đường "Lục thân không nhận, duy ngã độc tôn".
Vì quay bộ phim đầu tiên cậu trừ bỏ học khoá violon của Chiêm Ngọc còn tìm lão sư chuyên nghiệp chỉ đạo diễn kịch, nỗ lực làm mình sát giả thiết.
Vì thế trước mắt bao người, cậu cắm tay vào túi, từ dưới đài lên, một bước như ba đi lên đài, sau đó dùng một loại ánh mắt "Các vị đang ngồi đều là rác rưởi" liếc nhìn sinh viên dưới đài một cái.
Mọi người: "......" Ai nói người mới không biết diễn kịch? Ánh mắt cá chết này thật mẹ nó muốn tìm đánh mà.
Cảnh diễn này của Lâm Duệ Hàm khó khăn không lớn, chỉ NG một lần đã vượt qua, Thi Minh giơ thủ thế OK.
Lâm Duệ Hàm vừa thoát khỏi phạm vi máy quay, lập tức thở ra nhẹ nhàng, thời điểm trang bức cậu đều lo lắng mình sẽ bị đánh.
Lúc Chiêm Ngọc lại đây, còn chưa đến Thẩm Tùng An diễn, cậu mang mũ, điệu thấp qua bên kia đài.
Không ngờ mới vừa đi đến vị trí thứ ba đếm ngược từ dưới lên, lúc qua cạnh một sinh viên người này nhận ra cậu, kêu hắn một tiếng: "Chiêm Ngọc học trưởng!"
Mỗi trường học đều sẽ có một ít danh nhân mức độ nổi tiếng phi thường cao mà tên Chiêm Ngọc vẫn luôn là danh nhân đứng đầu bảng của học viện âm nhạc Z đại. Nếu so sánh với học viện âm nhạc, danh khí cậu ở học viện cũng không khác lực ảnh hưởng của Thẩm Tùng An ở giới giải trí.
Một tiếng "Chiêm Ngọc học trưởng" này khiến cho những người khác chú ý, mọi người sôi nổi chào hỏi, một tiếng một tiếng "Chiêm Ngọc học trưởng", còn có người chủ động nhường chỗ cho cậu ngồi.
Chiêm Ngọc tuy tuổi nhỏ cũng đã là nghiên cứu sinh năm hai mà đang ngồi đều là sinh viên năm nhất năm 2 năm 3, không phải học đệ thì là học muội.
Chiêm Ngọc hướng mọi người cười một cái, chỉ vị trí hậu trường: "Tôi qua bên kia, mọi người ngồi đi."
"Chiêm Ngọc học trưởng, hậu trường hiện tại không cho sinh viên đi vào." Có người nhắc nhở cậu.
Chiêm Ngọc còn chưa trả lời đối phương, Trương Kỳ thấy cậu.
Trương trợ lý đồng học chạy chậm lại đây, vui vẻ nói với Chiêm Ngọc: "Chiêm Ngọc lão sư cậu tới rồi! Vừa rồi tới không thấy cậu, đi, chúng ta qua đó."
Bọn sinh viên kinh ngạc nhìn bọn họ, có người tò mò hỏi: "Chiêm Ngọc học trưởng anh cũng đi đóng phim sao?"
"Không có không có, Chiêm Ngọc lão sư là lão sư chỉ đạo nhạc cụ đoàn phim."
Trương Kỳ thay Chiêm Ngọc giải thích còn làm một động tác kéo đàn violon: "Cậu ấy siêu giỏi! Mọi người đều biết đi?"
Mọi người đồng thời gật đầu: "Biết!"
Chiêm Ngọc: "......" Không hiểu sao thấy có chút xấu hổ.
......
Bên trường học náo nhiệt, bên Chiêm gia không bình tĩnh.
Nhan Lạp và Chiêm Hồng Viễn ngồi ở phòng khách, biểu tình hai vợ chồng đều phi thường nghiêm túc, Nhan Lạp thậm chí không che dấu tức giận trên mặt chút nào.
Ngồi đối diện là Vệ lão gia tử và đứng bên cạnh ông là Vệ Thu Dung.
Ngày đó biết Chiêm Ngọc và Vệ Thu Dung chia tay, Vệ lão gia tử lập tức bảo Vệ Thu Dung lăn về nhà, hỏi chuyện từ đầu đến cuối, giận dữ lôi đình cầm roi đánh Vệ Thu Dung một trận.
Đứa bé Chiêm Ngọc tốt như vậy, cháu trai mình làm ra hành vi không biết liêm sỉ như vậy, thật sự quá đáng giận!
Hôm nay ông đưa cháu trai qua để bồi tội với cha mẹ Chiêm Ngọc.
Mặt ông mang thẹn, nói với vợ chồng Chiêm gia: "Hồng Viễn, Tiểu Nhan. Hôm nay bác qua các cháu hẳn cũng biết, chuyện này là Thu Dung không đúng, bác dẫn nó qua bồi tội với các cháu và Tiểu Ngọc."
Từ lúc vào cửa Chiêm gia, Vệ Thu Dung liền không có ngồi xuống, hắn ta tiến lên một bước hướng Nhan Lạp cùng Chiêm Hồng Viễn cúi người, thấp giọng nói: "Dì Nhan dì, chú Chiêm là lỗi của con thực xin lỗi chờ mong của hai người cũng thực xin lỗi Tiểu Ngọc......"
"Chờ mong?"
Nhan Lạp đánh gãy hắn ta nói, cười lạnh một tiếng: "Cậu vui đùa cái gì vậy? Từ lúc bắt đầu tôi liền không đồng ý Tiểu Ngọc cùng cậu ở bên nhau, càng miễn bàn có chờ mong với cậu, cậu